Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 304: Cùng Thê Tử Đấu Trí Đấu Dũng

Trưởng Tôn Nhị muốn tâm sự thật tốt với phu quân, ta lúc nào bày ra tư thái công chúa, rõ ràng là tự ngươi nói muốn cảm nhận ý cảnh khác một chút, ngươi còn không biết xấu hổ nói ta!
Tử Yên tức đến mức mặt đỏ rần, ta thích kéo chân!
Rõ ràng là ngươi thích, ai bảo ngươi ngửi, là tự ngươi đến ngửi, còn nói thơm quá...
Hiện tại thế mà nói như vậy! Tức chết lão nương!!!
Nhan Mộ Nhi biểu thị, tính phu quân ngươi thức thời.
- Còn có Mộ nhi, các ngươi là không biết, siêu cấp thích sạch sẽ, một ngày không tắm ba lần chính là muốn mệnh của nàng, chỉ cần có một chút không sạch sẽ, liền sẽ đi rửa, một đại nam nhân, cần sạch sẽ như vậy làm gì, ta không thể nào hiểu rõ.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.
Nhan Mộ Nhi đang mừng thầm vì không nhắc đến mình, nghe thấy thế liền tức, ta không phải vì muốn tốt cho ngươi ư... ngươi thế mà còn ghét bỏ... tức chết người...
Tiểu trọc đầu, chúng ta còn không phải nhìn ngươi có bệnh, mới đối xử tốt với ngươi, ngươi thế mà nói như vậy... quá khiến người ta thất vọng.
Liệt Cốt thở dài một tiếng:
- Nữ nhân a, có đôi khi thật không hiểu rõ, tính tình của các nàng thật không sao hiểu thấu.
Dạ Côn cùng Dạ Tần nhẹ gật đầu, biểu thị có thể hiểu được, đều là người từng trải.
- Các ngươi nói đúng không.
Dạ Tần hướng phía đám người Diệp Ly cười nói.
Năm người đột nhiên nở nụ cười, ngay cả Diệp Lưu đều cười.
- Các ngươi nói quá đúng, những nữ nhân này có đôi khi ở không đi gây sự, đúng là ăn no rồi không chuyện gì làm.
Diệp Lưu lên tiếng cười nói.
Dạ Côn cùng Dạ Tần yên lặng nhẹ gật đầu.
Thê tử nhìn thấy hai huynh đệ thế mà còn gật đầu, có chút nhịn không nổi.
Tử Yên mở quạt xếp ra cười nói:
- Không bằng uống chén rượu, chúng ta ngồi xuống tâm sự thật tốt?
Dạ gia huynh đệ liếc nhau, Liệt Cốt biểu thị:
- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, mời.
- Mời.
Diệp Ly cảm thấy hiện tại bọn họ còn có điều giữ lại, chờ uống say rồi, vậy thì sẽ nói hết ra.
Cũng muốn nhìn một chút, phu quân có bao nhiêu lời giữ ở trong lòng không nói.
Lầu hai Tương Hội Lâu cũng bày biện bàn rượu, không giống với phòng khách, nơi này tương đối ưu nhã, đều có tường ngăn cách, phí tổn cũng không rẻ.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền cũng không biết chạy đi đâu, đoán chừng là đi hoàn thành lễ thành nhân của mình.
Tám người ngồi ở bên cạnh bàn rượu.
- Các vị thiếu gia, cần loại rượu gì, rượu ở đây đều là do bản tiệm tự mình ủ, tuyệt đối đáng tiền.
Dạ Côn cười hỏi:
- Các vị muốn uống loại rượu gì?
Nhan Mộ Nhi từ tốn nói:
- Mãnh liệt nhất.
- Xem ra tâm tình huynh đệ không tốt.
Dạ Tần cười nhạt nói.
- Nhà có hãn thê, có thể hài lòng được sao?
Nhan Mộ Nhi oán giận nói ra.
Dạ Côn thở dài:
- Đúng vậy, không vui nổi.
Người đàn ông trung niên bên cạnh cười nói:
- Rượu mạnh nhất ở chỗ chúng ta tên là Thượng Thiên, một chén đủ để "thượng thiên".
- Tốt, chính là cần loại rượu như vậy.
Diệp Ly rất hài lòng, muốn để bọn hắn uống thật say, say rượu thổ chân ngôn.
- Các vị thiếu gia, rượu này một bình mười vạn kim tệ, cái kia...
Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Ngươi nhìn bọn họ giống người không có tiền sao?
Diệp Ly:......
- Vâng vâng vâng, là tiểu nhân có mắt không tròng, các thiếu gia muốn gọi bao nhiêu bình?
Liệt Cốt từ tốn nói:
- Tới trước mười bình đi.
Diệp Lưu:......
Chúng ta hình như không có nhiều tiền như vậy.
- Vâng, tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị ngay.
Nói xong liền rời đi.
Dạ Côn cười nói:
- Hôm nay các ngươi không được tranh với ta, ca ca mời các ngươi uống rượu.
Diệp Ly cười lớn một tiếng:
- Như vậy sao được, hẳn là ta mời các ngươi mới phải.
- Nếu công tử đã chân thành như thế, vậy ca ca cũng không giành với ngươi.
Dạ Côn chắp tay, đụng phải loại công tử ca có tiền này, thật quá thoải mái.
Liệt Cốt thầm nghĩ Dạ Côn thông minh, như thế đều được.
Diệp Ly không ngờ phu quân không khách khí như thế, đúng là được mở rộng tầm mắt.
- Các ngươi như thế, nếu như bị thê tử phát hiện thì biết làm sao bây giờ?
Nhan Mộ Nhi tò mò hỏi.
Dạ Côn phất phất tay cười nói:
- Không có chút tự tinh, làm sao dám tới nơi này chơi chứ, đúng không đệ đệ.
- Đúng thế, hiện tại thê tử đang ở trong nhà nằm ngáy o o đây, ha ha ha.
Dạ Tần phảng phất cũng buông thả bản thân, thế mà cười ha hả, phảng phất như đang cười thê tử của mình ngốc vậy.
Dạ Côn điểm mặt bàn cười nói:
- Các nàng làm sao cũng không nghĩ ra, chúng ta lại đến đây chơi.
- Đúng là không chê vào đâu được.
Liệt Cốt nhếch miệng cười nói.
Trưởng Tôn Nhị khẽ cười nói:
- Xem ra các ngươi đều rất tự tin, chúng ta cũng giống như vậy, lừa gạt thê tử đi ngủ, sau đó liền chạy ra.
- Nam nhân mà, có thể hiểu được.
Dạ Côn cười nói.
Lúc này rượu "Thượng Thiên" tới, mười bình!
Nhìn chiếc bình liền biết có giá trị không nhỏ, loại bình này tuyệt đối đến từ cung đình, Tương Hội Lâu thật rất hiểu lòng người, không hổ là một trong tam đại hoa lâu ở Thái Kinh.
- Các vị thiếu gia từ từ dùng, nhưng lúc uống rượu này, phải chú ý không nên quá gấp, bằng không thì rất dễ say.
- Biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi.
Diệp Lưu từ tốn nói.
- Được rồi, vậy ta sẽ không quấy rầy các vị thiếu gia.
Tám người, một người một bình, còn thừa ra hai bình.
- Tới! Vì lần gặp gỡ này của chúng ta!
Diệp Ly cầm bình rượu lên đứng dậy, xem tình huống này, mấy chén rượu đặt ở trên bàn có chút dư thừa.
Lúc này Trưởng Tôn Nhị có chút lo lắng, sợ mình uống say.
Mà những nữ hài khác lại không lo lắng điểm này, dù sao cũng có thể gian lận.
Mà tổ ba người bên này, Dạ Tần có chút lo lắng, nếu như mình uống say nói mê sảng thì biết làm sao?
Dạ Côn và Liệt Cốt cũng không lo lắng, nếu như không có những người khác ở đây, có thể thể thưởng thức men say một chút.
Nhưng mà năm người này chưa quen thuộc, ai biết có mục đích gì không, vẫn đừng uống say thì hơn.
Bất quá phải giả vờ uống say mới được, xem xem bọn họ có phải có vấn đề hay không.
Hiện tại Côn ca thật sự là cùng thê tử đấu trí đấu dũng, không có chút kế vặt, vậy sẽ không thể tiếp tục lăn lộn trong cái nhà này được nữa rồi.
Mọi người đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười.
Nhưng đừng coi thường nụ cười này, phía dưới nụ cười đều ẩn giấu đi "âm mưu quỷ kế".
- Chúc mừng lần gặp mặt này của chúng ta.
Dạ Côn mang theo vui sướng nói ra.
Mọi người cùng nhau cụng, sau đó nhấp một miếng nhỏ.
Trong miệng mang theo một cỗ thuần hương, cũng không có kích thích như trong tưởng tượng, thậm chí vị giác đều được mở ra, mồm miệng lưu hương.
Khi uống vào, mùi vị ngọt ngào kia có thể khiến ngươi say mê.
Không hổ là hảo tửu giá trị mười vạn, thật rất dễ uống.
Dạ Tần cùng Trưởng Tôn Nhị vốn chỉ muốn thử từng chút một, thế nhưng không ngờ lại dễ uống như vậy, lập tức nhấp thêm mấy ngụm, căn bản không dừng được.
- Rượu này thật sự không tệ.
Liệt Cốt uống rượu cũng không ít, thế nhưng Thượng Thiên Tửu này thật có thể thượng thiên... đủ vị!
Tử Yên phảng phất quên chuyện mình cần làm, cảm thán nói ra:
- Rượu này quả thật dễ uống, rượu ở Thái Kinh thật có mùi vị.
- Ồ? Vị công tử này cũng mới vừa tới Thái Kinh sao?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Tử Yên ngẩn người, khẽ cười nói:
- Đúng vậy, mới đến không lâu, vẫn muốn tới nhấm nháp tư vị, thế nhưng có vị kia trong nhà, các ngươi hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận