Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 557: Ta Là Người Bình Thường

- Phu quân trở về.
Thấy Dạ Côn trở về, Diệp Ly cùng Diệp Lưu rất cao hứng, giống như sợ Côn ca không trở lại vậy.
Dạ Côn cười cười, mang theo Không Hư vào trong sân.
- Liệt Cốt thúc, đây là người ngươi tìm tới?
Dạ Côn nhìn hai người bên cạnh, hơi lớn tuổi, là loại vừa nhìn liền biết tư lịch rất sâu kia.
Liệt Cốt khoanh tay trước ngực nhẹ gật đầu:
- Ừm, tìm ở An Khang châu, phí không ít công phu.
Trong lòng hai tên đại sư Khu Ma Nhân rất rõ ràng, y quả thật phí không ít công phu, đều uy hiếp ngươi, chẳng lẽ còn dám không đến sao.
Không Hư nhìn hai vị đồng đạo, trong lòng không ổn định, thương nghiệp Khu Ma Nhân cạnh tranh vô cùng ác liệt, thậm chí còn có thể tổn thương lẫn nhau hoặc là chửi bới nhau.
Nhất là mấy người có tư lịch cao, động một chút lại nói, người trẻ tuổi, ngươi còn cần học hỏi rất nhiều, hiện tại nói cái gì đều là phù vân các loại.
- Hỏi chưa?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Liệt Cốt nhẹ gật đầu:
- Hỏi rồi, thế nhưng không biết.
Dạ Côn hơi nhẹ nhàng thở ra, cũng may mình mang theo một người trở về.
- Các ngươi thật không biết Quỷ Súc sao?
Dạ Côn hướng phía hai vị Khu Ma Nhân cẩn thận hỏi.
Hai lão đầu cũng chắp tay nói ra:
- Quỷ Súc chẳng qua là giống loài trong truyền thuyết, Khu Ma Nhân chúng ta từng nghe nói qua, thế nhưng xưa nay chưa thấy qua.
Có biết nhưng lại chưa từng gặp, giống như Không Hư.
Chẳng qua là Không Hư bên này còn có biện pháp giải quyết, tựa hồ có chút hy vọng.
- Các ngươi về trước đi, quấy rầy.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, loại quái vật cao cấp giống như Quỷ Súc, người bình thường sẽ không biết, Khu Ma Nhân cũng chỉ từng nghe nói một hai.
Hai vị Khu Ma Nhân nhẹ nhàng thở ra, tranh thủ thời gian chuồn đi.
Những người này thế mà nghe ngóng chuyện của Quỷ Súc, đúng là không muốn sống nữa, loại tà vật khủng bố như Quỷ Súc kia, vài phút liền có thể hút khô các ngươi.
Nhìn tên ngũ quái Khu Ma Nhân vừa mới đến một chút, đoán chừng sống không được bao lâu nữa, thế mà dám đối phó với Quỷ Súc.
- Vị này tên Không Hư, lúc trước chúng ta từng gặp y ở trên phi thuyền, y cũng là ngũ quái Khu Ma Nhân, biết một chút bí pháp.
Dạ Côn hướng phía mọi người cười nói, bất quá đợi các ngươi nghe xong bí pháp này, nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Không Hư hướng phía mọi người chắp tay, lộ ra vẻ thân hòa, tựa như biến thành người khác vậy.
Hết cách, ai bảo gia gia của Côn ca là Thánh Nhân, hậu trường như thế, đi ngang đều được.
- Phu quân, đi vào rồi nói.
Diệp Ly ôn nhu cười nói.
- Ừm.
Đi vào trong đại sảnh, Dạ Côn bảo Không Hư nói chuyện Vạn Năm Huyết Đồng Tử ngưu bức kia ra.
Không Hư cũng không cảm thấy ngượng ngùng, hướng phía mọi người nói chỗ lợi hại của Vạn Năm Huyết Đồng Tử.
Mọi người nghe thấy cũng thổn thức không thôi, vạn năm đồng tử, nam nhân nào có thể kiên trì một vạn năm, như vậy kiếp sau tuyệt đối vô địch.
Dạ Côn nhìn về phía Liệt Cốt, vẫn là thôi đi, đều là người đã có thê tử.
- Ta làm sao có thể là vạn năm đồng tử, không phải không phải.
Liệt Cốt lắc đầu, chững chạc đàng hoàng nói ra, thê tử đều đã có bốn nàng.
Dạ Côn hướng phía bên ngoài hô:
- Phi Tuyết, đi vào một chút.
Nhìn dáng đi xinh đẹp của Phi Tuyết, mọi người cảm thấy, y nhất định là nam nhân âm khí rất nặng.
- Côn ca, có chuyện gì?
Hiện tại Phi Tuyết biết thực lực của Dạ Côn, trực tiếp hô Côn ca, thiếu gia đã không thể biểu đạt kính sợ trong lòng lòng.
- Không có gì, chỉ muốn hỏi hỏi một chút, ngươi có thê tử chưa?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Mặc dù không biết vì sao Côn ca hỏi như vậy, thế nhưng Phi Tuyết vẫn thành thật trả lời:
- Chưa có.
- Từng đi hoa lâu chơi chưa?
Dạ Côn run lông mày lên, chọc cho Diệp Ly cùng Diệp Lưu hờn dỗi không thôi, bản thân ngươi cũng muốn đi hoa lâu chơi đi.
Phi Tuyết chững chạc đàng hoàng nói ra:
- Chẳng qua là hát hoa tửu, tuyệt đối không có chuyện khác.
Hiện tại ở trong lòng Phi Tuyết đang nghĩ, chẳng lẽ Côn ca muốn giới thiệu thê tử cho mình? Nếu như xinh đẹp như Côn tẩu, cớ sao không nhận, phương diện này mình vẫn rất bình thường.
Thỏa mãn hai cái điều kiện này, mọi người tựa hồ cảm thấy có hy vọng.
Chuyện quan trọng nhất!
- Phi Tuyết, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Mà Phi Tuyết đã tin tưởng không chút nghi ngờ, đây nhất định là muốn làm bà mối, bằng không thì làm sao ngay cả tuổi cũng hỏi.
Nói lớn một chút tương đối tốt hơn, dù sao như thế sẽ càng có vẻ thành thục, có ý vị.
- Ta năm nay đã 160 tuổi, còn trẻ.
Phi Tuyết nhẹ giọng cười nói.
Nghe thấy tuổi của Phi Tuyết, nhất thời mọi người lộ ra biểu tình thất vọng.
Mà Phi Tuyết thấy vẻ mặt của mọi người, dừng một chút... biểu lộ của các ngươi là thế nào?
Chẳng lẽ đối phương quá lớn?
Không sao cả, lớn hơn mấy trăm tuổi vẫn có thể tiếp nhận, thế nhưng lớn hơn ngàn tuổi thì cần phải cân nhắc kỹ lưỡng rồi.
- Được rồi, không có gì.
Dạ Côn thất vọng nói ra, không ngờ Phi Tuyết vẫn chỉ là trăm năm đồng tử, chênh lệch với vạn năm đồng tử quá lớn, thế nhưng không thể không bội phục Phi Tuyết, thế mà còn là đồng tử, ông trời ơi...
Phi Tuyết vội vàng nói:
- Đừng a, đối phương là ai? Cho dù lớn hơn ngàn tuổi, nhưng nếu như có thể trò chuyện, có lẽ sẽ không thành vấn đề.
Diệp Tử Tử từ tốn nói:
- Đối phương là Quỷ Súc, ngươi muốn cân nhắc không?
Phi Tuyết:...
- Quấy rầy.
Phi Tuyết chắp tay, chóng bước ra ngoài tiếp tục quét rác.
Liệt Cốt cảm thán một tiếng:
- Vất vả lắm mới tìm được đồng tử, kết quả tuổi tác còn quá nhỏ.
- Đúng vậy.
Không Hư khẽ thở dài một tiếng, đột nhiên nhìn Đông Tứ và Đát Từ đứng ở bên cạnh, Không Hư hướng phía Đát Từ hỏi:
- Xin hỏi huynh đài đã cưới vợ hay chưa?
Đát Từ từ tốn nói:
- Cưới qua, chết rồi.
Mọi người:...
Không phải ngươi có danh xưng học sinh của Từ Hàng Thiên Tôn à, có thể coi nhẹ sinh tử như thế?
- Ngươi thế mà từng cưới vợ?! Không phải ngươi đã nói chưa cưới sao?!
Đông Tứ ở bên cạnh đột nhiên kinh ngạc tán thán nói ra, phảng phất Đát Từ vừa làm chuyện gì bội bạc vậy.
Đát Từ nhẫn nhịn liếc mắt nhìn Đông Tứ:
- Nói đùa ngươi cũng tin...
Đông Tứ:...
CMN nói đùa, đậu xanh rau má!
Lúc này ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người Đông Tứ, suốt ngần ấy năm ngươi thế mà không có lấy vợ, quá ngưu bức!
Dạ Côn rất xúc động a:
- Đông Tứ, từng làm qua chuyện nam nhân hay chưa???
Vẻ mặt Đông Tứ trong nháy mắt không xong.
Phảng phất đang nói, chân nam nhân dĩ nhiên từng làm qua, chẳng qua là phải xem phương diện nào.
- Đông Tứ, ngươi lớn bao nhiêu?
Diệp Lưu tò mò hỏi.
Diệp Tử Tử sờ lên cái cằm:
- Tối thiểu cũng mấy vạn tuổi.
Liệt Cốt nhịn không được thán phục một tiếng:
- Đại ca, ngươi là đại ca của ta, mấy vạn năm nay ngươi sống thế nào, thế mà có thể không động vào nữ nhân... quá ngưu bức, chẳng lẽ ngươi thích...
Liệt Cốt nhìn về phía Đát Từ.
Liệt Cốt vừa nói như thế, ngay cả Dạ Côn cũng có cảm giác như vậy, quan hệ giữa bọn họ hình như có chút không tầm thường.
Sắc mặt Đát Từ cứng đờ, lặng lẽ dịch sang bên cạnh mấy bước, không ngờ tâm tính của Đông Tứ đã bị bóp méo.
Đông Tứ tranh thủ thời gian hướng phía mọi người nói rõ:
- Ta là người bình thường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận