Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 303: Bầu Không Khí Sôi Động

- Các vị huynh đệ, mọi người đến đây chắc hẳn đều bị chèn ép, mà vị tiểu huynh đệ này nói ra lời chúng ta không dám nói, mặc dù vừa rồi nói nhỏ, nhưng ta vẫn có thể nghe thấy, còn có hai vị này, các ngươi thì sao?
- Nhưng nói thế nào đi nữa ta vẫn rất bội phục dũng khí của vị tiểu huynh đệ này, dám nói ra lời cả đời ta không dám nói, thế nhưng hiện tại! Ta muốn làm chuyện ngày thường không dám làm!
- Ta muốn hô to một tiếng, thê tử ngu ngốc!
Chỉ thấy xa xa có một tên nam nhân đứng dậy quát:
- Hay! Nói rất hay! Thê tử của ta chính là một bà nương ngu ngốc!
Một tên mập vỗ bàn đứng dậy:
- Thê tử ngu ngốc!
Càng ngày càng nhiều người đứng dậy, nói ra ra câu nói mà cả đời này không dám nói, toàn bộ phòng khách đều bị mấy chữ kia nhấn chìm.
Thê tử ngu ngốc!
Thậm chí ngay cả người bên ngoài cũng có thể nghe thấy.
Chẳng qua là cảm thán không thể đi vào, nếu như tiến vào, cũng phải hô câu này mấy lần, thê tử ngu ngốc.
Được rồi, thầm nghĩ ở trong lòng là được.
Hiện tại Dạ Tần đã ngây người.
Dạ Côn cùng Liệt Cốt đứng ở một bên, phát hiện tình thế dường như có chút không khống chế nổi, những nam nhân này rốt cuộc hận thê tử đến nhường nào.
Thế mà đều đứng trên bàn mặt hô, khí thế kia phảng phất giống như tướng sĩ khải hoàn trở về.
Nhìn Tần ca một chút, đều bị người ta nâng hất lên không trung, đây quả thực là một con dê đầu đàn, chuẩn bị bị hố.
Không khí ở hiện trường đạt đến đỉnh phong, chính là loại cháy hừng hực kia, tựa như vừa mới thành công chiến thắng Đại Ma Vương vậy.
Liệt Cốt không khỏi giơ tay lên, cùng hô một tiếng:
- Thê tử ngu ngốc.
Sau khi hô xong cảm giác không tệ, buồn phiền trong lòng đều tan một chút, lập tức gia nhập đội ngũ hò hét, còn kéo lấy Côn ca đi theo.
Có đôi khi, không khí này vừa xuất hiện, liền không kiềm hãm được làm ra một chút chuyện ngày thường không dám làm.
Thê tử ngu ngốc!
Thê tử ngu ngốc!
Hô hào hô hào, vẫn rất có tiết tấu, vui đến tận trời.
Điên rồi... những nam nhân này đều điên cả rồi.
Đám người Diệp Ly nhìn mọi chuyện phát sinh trước mắt, còn có phu quân của mình, đứng trên mặt bàn vừa hô vừa cười.
Mà Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị đã sắp tức điên, phu quân của mình lại là người cầm đầu.
Nhìn những người này một chút, đều muốn xem phu quân như lãnh tụ.
Dạ Tần, không ngờ trong lòng ngươi chúng ta lại là kẻ ngốc!!!
Diệp Lưu cảm thấy sự tình hôm nay lớn rồi, vì sao lá gan đám tỷ phu lớn như vậy, đến cùng là ai cho bọn hắn dũng khí?
Tràng diện nhiệt huyết dần dần trầm tĩnh, mỗi người tựa như một lần nữa sống lại, loại phát tiết này thật rất hữu dụng.
Sau này không có việc gì liền đến hoa lâu hô, thê tử ngu ngốc.
Sự kiện thú vị như thế, sau này Tương Hội Lâu nhất định phải tiếp thu mới được.
Đây mới thật sự là buông lỏng, còn hả giận.
Lúc này tổ ba người Dạ Côn lại lần nữa tập hợp.
Trước đó rất thoải mái, hiện tại liền không ổn.
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
- Sợ cái gì? Đều không có ở đây.
Liệt Cốt tự động viên, thế nhưng con mắt liên tục chuyển động, liếc trước ngó sau.
Sao mình luôn có cảm giác thê tử đang ở bên cạnh, thế nhưng lại không có tìm ra.
Dạ Tần cũng có cảm giác như vậy:
- Đại ca, tại sao ta cảm thấy gần đây có một cỗ sát khí.
- Đúng, loại cảm giác này rất quen thuộc.
Nói xong lại nhìn toàn trường một lượt, vẫn không nhìn thấy thê tử.
- Có lẽ đây là một loại ảo giác, chúng ta đừng để ảo giác làm phân tâm.
- Thật?
Dạ Tần tò mò hỏi.
- Đệ đệ, làm cũng đã làm rồi, nếu như bị bắt gặp, ngươi cảm thấy chúng ta còn có thể cứu sao?
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ.
Liệt Cốt nghiêm túc nói ra:
- Ta cảm thấy hẳn còn có thể cứu một chút.
Lúc này Nguyên Chẩn cùng Phong Điền mang theo nụ cười đi tới:
- Côn ca, chúng ta mới vừa làm quen mấy vị bằng hữu, tới giới thiệu cho các ngươi một chút.
Tổ ba người Dạ Côn nhìn lại, đậu xanh... năm tên thiếu niên này thật xinh xắn.
- Khụ khụ khụ, xin chào, các ngươi khỏe không.
Dạ Côn cảm thấy bằng hữu nhiều, vậy sẽ có thêm nhiều con đường hơn.
Đây cũng là ý nghĩ đột nhiên xuất hiện, thế nhưng hiện tại không phải có nhiều đường hơn, mà là đường này đã bị chặn lại, thậm chí còn trở thành một con đường chết.
Năm người này dĩ nhiên chính là đám người Diệp Ly, muốn giả vờ như không quen biết phu quân, từ từ trà trộm vào nội bộ bọn họ.
Diệp Ly mang theo ý cười nói:
- Xin chào, vừa rồi thấy các ngươi chơi rất vui vẻ, liền muốn cùng nhập bọn chơi đùa.
- Đâu có đâu có, chúng ta chỉ là không có việc gì nhàm chán mà thôi, đúng không đệ đệ.
Dạ Tần nhẹ gật đầu:
- Đúng đúng đúng, chỉ là nhàm chán thôi.
Chỉ thấy Tử Yên thở thật dài một hơi:
- Chúng ta không chịu nổi cọp cái trong nhà, hẹn nhau đến đây chơi đùa, nhìn thấy các ngươi buông thả bản thân như thế, chúng ta lại không có dũng khí cùng các ngươi hò hét.
- Đúng vậy, chúng ta thật quá nhu nhược, thật rất muốn quất bản thân một thoáng.
Trưởng Tôn Nhị nói xong thật vỗ vỗ khuôn mặt.
Chuyện này khiến Dạ Tần giật mình, chuyện này đau lòng cỡ nào.
- Các ngươi đừng như vậy, nam nhân chúng ta ra chơi, không phải là vì buông lỏng một chút à, có đúng hay không.
Dạ Tần biến thân lão sư, một bên thuyết giáo, nếu để cho Dạ Tần biết, đối tượng thuyết giáo là thê tử, biểu tình kia tuyệt đối đặc sắc.
Tử Yên lo lắng nói ra:
- Kỳ thật không phải không yêu nàng, chẳng qua là có đôi khi không chịu được.
Dạ Tần nhẹ gật đầu, đồng ý nói ra:
- Đúng vậy, có đôi khi thật sự... nhưng lại khó nói ra miệng, đại ca, ngươi có cảm giác như vậy không.
- Quả thật có, thật khiến người ta không chịu được, Liệt Cốt thúc có không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Nào chỉ là có, chính là có một đống lớn, may mà tính tình ta không tệ, bằng không liền sẽ động thủ giáo huấn bọn họ.
Dạ Tần phảng phất thả cửa, âm u nói ra:
- Đại ca, ngươi không biết, Nhị Nhị ấy, có đôi khi còn bày ra tư thế công chúa, khiến ta rất không được tự nhiên.
- Đệ đệ, ngươi thì tính là gì, biết tẩu tẩu ngươi như thế nào không? Lớn như thế rồi, ngủ còn chảy nước bọt... sáng sớm đều phải rửa.
Liệt Cốt ha ha một tiếng:
- Mấy người các ngươi tính là gì, bà nương trong nhà ta ấy, nói với các ngươi, chỉ cần ta không thuận theo các nàng, liền không có cơm để ăn.
- Còn không cho ăn cơm, Liệt Cốt thúc, người thật là thảm, Ly Nhi ấy, có một ngày trong lúc ăn cơm ta nhìn thấy nàng ấy ngoáy mũi, kém chút khiến ta phun hết cơm ra.
Dạ Côn chậc chậc chậc hai tiếng, một mặt ghét bỏ.
Dạ Tần trầm giọng nói ra:
- Đại ca, ngươi không tính là gì, biết Tử Yên không, thế mà thích kéo chân, kéo xong còn ngửi, còn bức ta ngửi một thoáng, trời ạ... ta dám nói không thơm sao...
Mọi người nhìn về phía Dạ Tần, lộ ra biểu lộ đồng tình.
Chẳng qua là thời điểm tổ ba người đang oán trách, cũng không phát hiện biểu lộ đám người Diệp Ly vô cùng ngưng kết, nụ cười rất mất tự nhiên.
Diệp Ly rất muốn đấm một quyền qua, chảy nước miếng là lỗi của ta sao? Trước đó ta chảy nước miếng, ngươi còn nói ta đáng yêu...
Hiện tại tốt, còn làm biểu lộ ghét bỏ.
Còn nữa... ta lúc nào móc lỗ mũi, ngày đó không phải bị nhiễm phong hàn... xoa xoa mũi mà thôi, đến chỗ ngươi liền biến thành móc lỗ mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận