Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 858: Côn Ca Xảy Ra Chuyện

Dạ Côn nhìn thoáng qua, đối phương cũng nhìn lại, ánh mắt mang theo dị dạng. . .
Chỉ thấy đội viên ở bên tai Hào Lợi nói nhỏ vài tiếng, Hào Lợi cũng ngưng trọng lên, lập tức hướng phía ba người hô:
- Gia Cát tiên sinh, chỉ sợ người không thể cho các ngươi.
Dạ Côn bày ra bộ dáng quả nhiên là thế, xem ra đối phương biết Gia Cát Thanh gọi người, cho nên còn lưu lại hậu thủ, hoặc. . . vốn chính là như vậy.
Gia Cát Nhất Cách quay đầu từ tốn nói:
- Còn có chuyện gì sao?
- Vừa mới truyền đến tin tức, trong số những người bị Dạ công tử ẩu đả, có một người tử vong.
Hào Lợi trầm giọng nói ra, trước đó là ẩu đả, như vậy hiện tại chính là giết người! Tính chất hoàn toàn khác nhau.
Quả nhiên, theo Hào Lợi, vẻ mặt Gia Cát Nhất Cách cùng Gia Cát Thanh ngưng tụ.
Giết người ở Thiên Cung chính là trọng tội, cho dù đám công tử ca lục đại gia đều không dám làm loạn. . .
Nếu như người chết là quý tộc Thiên Cung, vậy càng phiền toái, cực hình khẳng định chạy không thoát.
Cho nên Diêm Tiếu mới bị dọa như thế.
Bất quá lục đại gia có rất nhiều biện pháp giải quyết, tỉ như giải quyết riêng.
Nếu như xảy ra chuyện tương tự, người bình thường đều sẽ e ngại quyền thế của lục đại gia, lựa chọn thỏa hiệp.
- Gia gia. . .
Gia Cát Thanh cầu khẩn hô, bất quá Gia Cát Nhất Cách biết, tình huống hiện tại khá là phiền toái, không phải mình có thể giúp.
Dạ Côn cũng biết tình huống, cho nên cũng không làm khó bọn họ:
- Không sao cả, hiểu lầm sẽ có một ngày được cởi ra.
Hào Lợi lạnh giọng nói ra:
- Dạ công tử, hiện tại chỉ sợ không phải hiểu lầm, ngươi lỡ tay đánh chết người, người chết là đệ tử Viên gia.
Nghe thấy là đệ tử Viên gia, Gia Cát Nhất Cách dừng một chút.
Mặc dù Viên gia không phải Thiên Cung lục đại gia, nhưng ở trong Thiên Cung cũng là tồn tại có uy vọng, làm ra không ít cống hiến.
Hiện tại chết là đệ tử Viên gia, nếu như là bàng chi Viên gia còn tốt, nhưng nếu như là trực hệ. . . vị Dạ công tử này chỉ sợ sẽ lạnh.
- Viên gia người nào?
Gia Cát Nhất Cách hỏi.
- Viên Thiếu Khanh.
Hào Lợi trầm giọng nói ra.
- Là y. . .
Gia Cát Nhất Cách nhíu chặt lông mày, liền vẻ mặt Gia Cát Thanh cũng thay đổi một thoáng.
Viên Thiếu Khanh là trực hệ Viên gia, mặc dù thực lực không được tốt lắm, thế nhưng tại phương diện cầm kỳ thư họa có tạo nghệ sâu sắc, rất được Viên gia chủ yêu thích.
Hiện tại cháu của y bị đánh chết, chỉ sợ sẽ không để yên.
Dạ Côn chắc chắn mình không hạ tử thủ với người nào, hắn vẫn có thể khống chế cường độ, nhiều nhất chỉ là vết thương da thịt. . .
Xem ra là có người muốn dồn mình vào chỗ chết.
Rốt cuộc là ai?
Phụ thân?
Hẳn không phải, hiện tại y trốn mình còn không kịp, sợ mình đưa tới thần sứ. . .
Nếu như không phải y, vậy sẽ là ai?
Chu Hoài Nhân?
Cũng có khả năng, một mực không nhìn ra y muốn làm gì, tâm cơ rất sâu.
Tiếp tục xem đi.
- Thanh Thanh, ngươi dìu gia gia ngươi về trước đi, ta sẽ nghĩ biện pháp.
Dạ Côn an ủi nói ra, Thanh Thanh cô nương rất không tệ, chuyện của mình đừng để nàng tham dự, sợ rằng sẽ bị liên lụy.
Gia Cát Nhất Cách nhẹ gật đầu:
- Vị Dạ công tử này nói không sai, Thanh Thanh, chúng ta đi về trước đi, Hào đội trưởng tự nhiên có thể cho một cái công đạo.
Gia Cát Thanh nguyên bản còn muốn nỗ lực, nhưng nhìn đến ánh mắt của Dạ Côn, đành yên lặng nhẹ gật đầu. . .
Thời điểm then chốt, vẫn cần một nữ nhân nghe lời mới được. . .
Theo Gia Cát Nhất Cách cùng Gia Cát Thanh rời đi, Côn ca lần nữa bị giam lại, giam giữ ở trong địa lao.
Nói thật, cái địa lao này không giam được Côn ca, thế nhưng muốn tìm được người, nhất định phải ngồi chờ. . .
Ngồi ở trên mặt đất ẩm ướt, Dạ Côn sờ lên đầu trọc của mình, hôm qua gặp cái tên Nghênh Phong kia không biết đang làm gì. . . tiểu tử kia tại bên trong biển người mờ mịt có thể tìm tới mình, chỉ sợ không phải trùng hợp đi.
Toàn bộ địa lao ẩm ướt chỉ có một mình Côn ca, Thiên Cung rất hiếm khi xảy ra trọng án, không ai muốn rơi vào trong tay Hào Lợi.
- Vị quan gia này, ta phạm phải tội như thế, kết quả xấu nhất là gì?
Dạ Côn đứng dậy đi đến sau song sắt, bên ngoài có một người đang canh giữ.
Binh sĩ canh giữ quay đầu nhìn thoáng qua Dạ Côn, cười khẽ một tiếng:
- Mưu sát quyền quý, phế bỏ tu vi, đoạn tứ chi đánh vào Thâm Uyên.
- Thâm Uyên là nơi Ma tộc ở sao?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Binh sĩ một mặt hoang mang, đây là vấn đề ngươi nên hỏi sao? Ngươi không nên biểu hiện thất kinh sao. . . phế đi tu vi đó. . . thế mà còn quan tâm đến Ma tộc.
- Đúng vậy.
Dạ Côn sờ lên mũi, nguyên lai Thiên Cung còn có thể đưa người ta đến địa bàn của Ma tộc, cũng không biết Thâm Uyên là một nơi như thế nào.
Thâm Uyên, có chút thú vị a.
- Huynh đệ, ngươi nói ta còn có thể cứu không?
- Ha ha. . . trừ phi gia chủ mở miệng, bằng không thì ngươi liền ngồi chờ chết ở đây đi.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, gia chủ. . . vừa rồi còn chơi y một vố, y ước gì mình treo đây.
- Bất quá trước khi ngươi chết, còn có một lần thẩm phán. . .
- Thẩm phán? Thẩm phán như thế nào?
Dạ Côn lập tức hứng thú lên.
- Mưu sát đệ tử quý tộc, lục đại gia đều sẽ tiến hành một lần thẩm phán, do gia chủ tuyên bố kết quả.
- Như thế à. . .
Dạ Côn nhẹ gật đầu, quy củ nơi này thật đúng là nhiều.
Chẳng qua là kể từ đó, tựa hồ không thể nhìn ra người nào muốn giết mình, tức giận a.
Trừ phi bây giờ nghĩ ra, như vậy mới có manh mối.
Hiện tại Dạ Côn đột nhiên nhớ tới một người. . . Cổ Sâm Thụ.
Tên Cổ Sâm Thụ kia luôn muốn chơi mình, lần này lại biến thành ai tới kiếm chuyện?
Không đúng, Cổ Sâm Thụ hẳn không lên nổi loại địa phương như Thiên Cung, cũng không đúng, nếu quả thật muốn đến, y hẳn sẽ có biện pháp.
Cổ Sâm Thụ để sang một bên, hiện tại Côn ca đang nghĩ biện pháp tự cứu.
Bằng không thì đến lúc đó thẩm phán, mình sẽ rất bị động, chỉ có thể giết ra ngoài, đây không phải chuyện mình muốn.
Mà bây giờ có thể cứu mình, hình như cũng chỉ có vị "phụ thân" kia mà thôi.
Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu coi như xong, ban đầu đã kéo các nàng xuống nước, chuyện này đừng để các nàng tham gia, chỉ sợ sẽ không toàn mạng.
Xem ra vẫn chỉ có thể đến tìm Khang ca, không biết hiện tại Mộ Dung Khang đang làm gì, không biết Côn ca bị giam lại sao. . . còn không biết tới thăm một thoáng, thật đúng là huynh đệ rởm.
Côn ca mới vừa mới nghĩ xong, bên ngoài liền truyền ra một âm thanh.
- Có người tới thăm tù.
Dạ Côn sững sờ, liếc mắt nhìn tới.
Thật đúng là Mộ Dung Khang tới.
Người đứng ở cửa ra vào nhìn thoáng qua, từ tốn nói:
- Nhanh lên.
Nói xong liền rời xa.
Công tử lục đại gia, vẫn có chút đặc quyền, đến địa lao thăm phạm nhân không thành vấn đề.
- Côn ca, ta vừa nghe thấy ngươi phạm tội, liền lập lập tức chạy tới, ra sức không.
Mộ Dung Khang vừa đến đã khoe khoang hành động của mình.
Dạ Côn giơ ngón tay cái lên:
- Ngưu bức.
- Đương nhiên.
Mộ Dung Khang ngoáy tóc mai, Dạ Côn cảm thấy tiểu tử này có xu hướng nhân yêu hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận