Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1051: Dạ Tập Nhầm Người

Vậy không phải tương đương với trực tiếp hoài nghi ư, đám gia chủ ở đây không dám tùy tiện đắc tội Dạ Côn.
- Gia chủ, chuyện nơi đây giao cho đám Hào Lợi xử lý là được rồi.
Lăng Chiến suy nghĩ một buổi tối, tựa hồ đã khôi phục như thường, tiếp tục đập mông ngựa Dạ Côn, cảm thấy chỉ cần đi theo Dạ Côn lăn lộn, nhất định sẽ có cơ hội.
Dạ Côn cau mày, bộ dáng hết sức để ý, trầm giọng nói ra:
- Vậy được... có tin tức liên thông tri ta.
- Vâng, gia chủ.
Sau khi Dạ Côn rời đi, những người khác liền nhẹ nhàng thở ra, cảm giác Dạ Côn ở chỗ này, nói cũng không dám nói lớn tiếng.
Mà lúc này Dạ Côn đang suy nghĩ chuyện ở Thái Kinh, bởi vì tình báo nữ hoàng đại nhân đưa tới không có liên quan đến Thiên Cung, mà là liên quan đến Thái Kinh.
Nếu như không xử lý tốt chuyện này, đến lúc đó Dạ gia Thái Kinh sẽ trở thành trò cười cho cả Huyền Nguyệt đại lục.
Ban đêm, Dạ Côn lần nữa triệu tập hội nghị gia chủ.
Nếu Chu Hoài Nhân là gia chủ dự bị, Dạ Côn liền giao sự vụ lớn nhỏ ở Thiên Cung cho Chu Hoài Nhân xử lý, sau đó liếc mắt nhìn chằm chằm Lăng Chiến.
Cơ hội đã cho ngươi, có nắm được hay không, vậy phải xem thực lực của ngươi rồi.
Lăng Chiến lập tức hiểu ý Dạ Côn, chỉ cần Chu Hoài Nhân làm việc, nhất định sẽ xuất hiện một ít sai lầm, phóng to sai lầm chính là cơ hội cuối cùng của Lăng Chiến.
Chu Hoài Nhân đương nhiên cam đoan sẽ không để xảy ra chuyện gì, khiến Lăng Chiến rất vui vẻ.
Giao phó xong mọi chuyện, Dạ Côn liền để Lăng Chiến tiễn mình trở về Thái Kinh, lúc đi còn vỗ vỗ bả vai Lăng Chiến, ra vẻ ông cụ non
nói:
- Lão Chiến, kỳ thật ta vẫn rất coi trọng ngươi.
Nghe Dạ Côn nói như thế, Lăng Chiến lập tức nhiệt huyết dâng trào, chắp tay hứa hẹn:
- Gia chủ, chỉ cần có Lăng Chiến ta ở, ngươi chính là gia chủ của ta.
- Mau trở về đi, tiếp theo người sẽ rất bận rộn.
- Vâng!
Lăng Chiến lập tức quay trở về Thiên Cung, tiếp theo quả thật sẽ rất bận rộn.
Dạ Côn thấy Lăng Chiến trở về, trong lòng cũng thở phào, mình không tại, đương nhiên không thể để cho Chu Hoài Nhân độc đại, Lăng Chiến chính là gọng kìm vô cùng tốt.
Đây gọi là cân bằng đi.
Trong lòng Dạ Côn cười cười, không ngờ mình cũng có thể chơi như thế.
Không có lập tức trở về, Dạ Côn đi tửu quán nhìn tình huống Gia Cát Thanh trước.
Lúc Mộ Dung Khang trông thấy Dạ Côn tới, kém chút đã quỳ xuống:
- Côn ca, ngươi rốt cuộc đã đến, ta thật sự không hầu hạ nổi Gia Cát Thanh nữa rồi.
- Tình huống như thế nào?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, ánh mắt nhìn về phía sau cửa.
- Vừa đến đã quẳng đồ vật, không có cách nào... tìm một biệt viện cho nàng ở, kết quả trong biệt viện có một cái giếng, nàng thế mà trực tiếp nhảy vào, sau đó liền nghĩ đủ loại biện pháp tự sát, mấy ngày nay ta không ngủ... ngươi nhìn quầng thâm mắt ta này.
- Khổ cực rồi, ngươi đi nghỉ trước đi, giao cho ta xử lý.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Khang, trạng thái của tiểu tử này quả thật rất không tốt.
Chờ sau khi Mộ Dung Khang rời đi, Dạ Côn đẩy cửa vào, chỉ thấy Gia Cát Thanh bị trói gô ở trên ghế, trong miệng còn đút lấy vải bố.
- Ngô ngô ngô!!!
Ánh mắt Gia Cát Thanh nén giận nhìn Dạ Côn, phảng phất muốn nuốt sống Dạ Côn.
Dạ Côn than nhẹ một tiếng, lấy vật trong miệng ra.
- Dạ Côn! Có bản lĩnh ngươi trói ta cả đời!
Dạ Côn ngồi ở đối diện Gia Cát Thanh, cứ như vậy nhìn chăm chú Gia Cát Thanh, nàng cũng hằm hằm nhìn hắn.
- Đừng ép ta.
Dạ Côn lạnh giọng nói ra.
- Ta ngay cả chết còn không sợ, còn sợ cái gì!
- Ta có thể khiến người quên bản thân là ai, có lẽ đây là biện pháp tốt nhất.
Dạ Côn từ tốn nói, suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cũng chỉ có biện pháp này mới có thể mang đến cho nàng tân sinh.
Nghe Dạ Côn nói, Gia Cát Thanh sững sờ, khẽ kêu một tiếng:
- Ngươi dám!
- Ta có gì không dám, tu vi của người đều bị ta phong ấn.
- Ta chết cho người xem!
- Ngu xuẩn! Gia gia người bảo ngươi sống, ngươi hết lần này tới lần khác muốn chết, ta cho ngươi biết, Gia Cát gia người ngoài người ra, đều phải chết!
- Dạ Côn! Đây đều là người làm hại! Ta hận ngươi!
Dạ Côn: ...
Nữ nhân không giảng đạo lý lên, thật khiến người rất bất đắc dĩ.
- Vậy thì thế nào? Chỉ bằng ngươi cũng muốn đụng đến ta?
Dạ Côn đưa tay bỗng nhiên đùa giỡn Gia Cát Thanh một thoáng, Gia Cát Thanh muốn cắn một cái.
Gia Cát Thanh hận ý liên miên:
- Lúc trước ta bị mù rồi, thế mà lại coi trọng ngươi!
- Ha ha ha, cho nên người muốn như thế nào? Giết ta sao?
- Không sai! Ta muốn giết ngươi, báo thù cho gia gia ta!
Dạ Côn vươn tay ra, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị, trực tiếp mò tới đầu Gia Cát Thanh.
- Ngươi muốn làm gì?!
- Không phải ngươi không sợ chết sao? Vậy hiện tại ngươi sợ cái gì?
- Có bản lĩnh đừng phong ấn tu vi của ta!
- Thanh Thanh, kỳ thật ta cũng không thích nguy hại tiềm ẩn, đối với ta, hoặc là người nhà của ta đều không tốt.
Dạ Côn từ tốn nói.
Gia Cát Thanh nghi ngờ.
- Cho nên, vì người, cũng là vì ta, ngươi phải sống một cuộc sống mới.
- Không! Ngươi muốn làm gì?
Gia Cát Thanh tựa hồ biết Dạ Côn muốn làm gì, điên cuồng giãy dụa.
Dạ Côn thở dài, trong lòng bàn tay dần dần tuôn ra lực lượng:
- Thanh Thanh, sống sót thật tốt, vui vẻ mà sống, đó mới là chuyện quan trọng.
Gia Cát Thanh không nói gì, đôi mắt đẹp nhìn hằm hằm Dạ Côn, phảng phất muốn khắc ghi bộ dáng của Dạ Côn vào trong đầu.
Nhưng mà dần dần, ánh mắt Gia Cát Thanh trở nên tan rã, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Đặt Gia Cát Thanh ở trên giường, đắp kín mền, Dạ Côn thối lui ra khỏi phòng.
- Côn ca, vẫn là người lợi hại, nữ nhân lợi hại như vậy đều giải quyết xong.
Nguyên bản Mộ Dung Khang rời đi lại trở về xem tình huống, còn tưởng rằng Dạ Côn muốn động thủ động cước đây.
Dạ Côn từ tốn nói:
- Ta xóa trí nhớ của nàng đi.
- Hå?
- Ngươi an bài một thân phận ở Thái Kinh cho nàng, ta đi về trước.
Dạ Côn nhắc nhở nói, cũng không cho Mộ Dung Khang thời gian đặt câu hỏi liền đi.
Mà Mộ Dung Khang một mặt mộng bức, làm sao có thể xóa đi trí nhớ? Đây cũng quá ngưu bức đi.
Chờ Dạ Côn về đến nhà, đã rất muộn, giờ này trên cơ bản tất cả mọi người đều đã ngủ.
Dạ Côn điều chỉnh tốt tâm tính, chuẩn bị dạ tập thê tử.
Lặng lẽ vào trong nhà, vào phòng... bên trong tối đen như mực. .. Côn ca nuốt một ngụm nước bọt, biểu thị có chút kích thích a.
Theo Dạ Côn đẩy cửa phòng ra, ánh trăng cũng lặng yên chiếu vào trong phòng, Dạ Côn lặng lẽ đóng cửa lại, trong phòng lập tức một màu đen kịt.
Chỉ thấy Dạ Côn trong bóng tối chà xát hai tay, nhếch miệng lên cười "dữ tợn", ba con thỏ trắng nhỏ, chạy không thoát -
Dùng đến tốc độ kinh khủng, Dạ Côn trực tiếp tiến vào trong chăn, kết quả chỉ mò được một người.
Mặc dù chỉ là một người, thế nhưng nhét đầy bao tử trước mới được.
- Chủ nhân...
Dạ Côn: ..
Dạ Côn nhiệt huyết dâng trào nghe thấy âm thanh này, trong nháy mắt cứng đờ, thậm chí còn đưa tay sờ sờ lỗ tai.
Ta thảo!
Người này lại là vị cô nương tinh linh kia, Hi Ngõa!
Tranh thủ thời gian nhảy xuống giường, thắp đèn lên, chỉ thấy Hi Ngõa trên giường một mặt ửng đỏ, ôm chăn mền ủy khuất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận