Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 276: Thới Đòi Không Đơn Giản Như Vậy

Hồn Thí Thiên không để ý tới đây có phải bẫy rập hay không, vọt thẳng vào trong nhà gỗ, đây chính là nơi chốn bình yên duy nhất của mình. Không thể để cho nó gặp nguy hiểm.
Hồn Thí Thiên đột nhiên đẩy cửa ra, thấy Uyển Nhiên không có việc gì, liền nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng ở bên cạnh lại có một vị lão giả đang ngồi.
- Hồn Thí Thiên, ngươi rốt cuộc đã trở về...
Uyển Nhiên thấy Hồn Thí Thiên trở về, khuôn mặt khẩn trương lập tức dào dạt ra hạnh phúc, ôm chặt lấy thân thể Hồn Thí Thiên, chuyện này khiến Hồn Thí Thiên nhíu mày một cái.
Mà Uyển Nhiên cũng đã ngửi thấy mùi máu tươi:
- Hồn Thí Thiên, ngươi thế nào?
Hồn Thí Thiên lộ ra nụ cười yên tâm:
- Không có việc gì, Uyển Nhiên, đây là ai?
- A, đây là người từ Thái Kinh tới, là chưởng viện Thiên La Viện.
Hồn Thí Thiên dĩ nhiên nghe nói qua Thiên La Viện, nhưng chưởng viện còn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Mà chưởng viện đến, Hồn Thí Thiên liền biết là chuyện gì, xem ra lần trước giết người ở hoa lâu đưa tới chú ý...
Vẫn bị tìm được!!!
- Không có việc gì, chúng ta có chút chuyện cần bàn.
Hồn Thí Thiên an ủi nói ra.
Uyển Nhiên không phải người ngu, rõ ràng cảm giác giữa bọn họ có tranh chấp.
- Vậy các ngươi cố gắng nói, đừng đánh nhau.
Uyển Nhiên lo lắng nói, bộ dáng yêu đuối đứng ở bên cạnh.
Hồn Thí Thiên hướng phía Thương Minh từ tốn nói:
- Ra ngoài nói.
Thương Minh ngồi trên ghế gỗ ngẩng đầu nhìn về phía Hồn Thí Thiên, trầm giọng nói ra:
- Tại sao phải ra ngoài nói, chuyện ngươi làm không thể lộ ra ngoài sao?
Thương Minh không thích loại người này nhất, ở bên ngoài ăn cắp hài nhi tu luyện ma công, ở bên trong liền giả bộ làm người tốt... dối trá đến cực điểm.
Cho nên liền muốn vạch trần diện mạo thật của người này, cũng cho nữ hài Uyển Nhiên vô tội biết rõ ràng, ngươi bị một hạng người gì lừa gạt.
- Thương Minh, ngươi muốn làm gì?
Cho dù hôm nay Hồn Thí Thiên đối mặt Dạ Côn, trong lòng đều không có sợ hãi, chẳng qua là khiếp sợ.
Thế nhưng hiện tại, Hồn Thí Thiên sợ hãi, sợ hãi Uyển Nhiên biết rõ chân tướng, lộ ra ánh mắt ấy...
- Hồn Thí Thiên, ngươi đang sợ sao? Sợ chuyện của mình làm bị Uyển Nhiên biết được?
Hồn Thí Thiên hít một hơi thật sâu, một ngụm máu bầm từ khóe miệng chảy ra.
Chuyện này liền khiến Uyển Nhiên sợ hãi:
- Hồn Thí Thiên, ngươi thế nào, làm sao lại chảy máu, có chỗ nào không thoải mái sao?
- Uyển Nhiên, ta không sao.
Uyển Nhiên cầm lấy tay áo lau sạch máu tươi cho Hồn Thí Thiên:
- Chưởng viện, thân thể Hồn Thí Thiên nhà ta không tốt, ngươi có thể đừng chọc tức y nữa không?
Uyển Nhiên tức giận thoạt nhìn thật đúng là thiên chân vô tà, chuyện này khiến Thương Minh càng kiên định ý nghĩ trong lòng.
- Đều ngồi đi, Hồn Thí Thiên, chúng ta tâm sự thật tốt, chẳng lẽ ngươi định lừa gạt Uyển Nhiên cả một đời hay sao? Ngươi không sợ cuối cùng có một ngày Uyển Nhiên sẽ biết? Lừa gạt Uyển Nhiên như thế, chính là một loại tổn thương, nếu như ngươi là nam nhân thì ngồi xuống...
Có lẽ là bị Uyển Nhiên hồn nhiên lây, Thương Minh cũng không muốn Uyển Nhiên sinh hoạt ở trong sự giả dối.
Cô gái như vậy, Thái Kinh đã rất ít.
Hồn Thí Thiên cũng biết, nữ hài như Uyển Nhiên rất ít, không nói cho nàng, chính là không muốn để cho Uyển Nhiên biết, thói đời hiểm ác đến cỡ nào, chỉ muốn để Uyển Nhiên sinh hoạt ở bên trong thế giới mỹ hảo, hết thảy đều là thiện ý.
Nhưng lời của Thương Minh, Hồn Thí Thiên không phủ định, hoang ngôn này, chẳng lẽ muốn lừa gạt Uyển Nhiên cả một đời sao?
Đây là một loại bất công với Uyển Nhiên.
Hồn Thí Thiên được Uyển Nhiên nâng đỡ, chậm rãi ngồi xuống.
Thương Minh nâng chén trà lên, hơi hơi nhấp một miếng.
- Người ở hoa lâu là do ngươi giết phải không.
- Phải.
Hồn Thí Thiên không có phủ nhận.
Nhưng Uyển Nhiên nghe Hồn Thí Thiên nói thế, đầu óc ông ông, thì thào hỏi:
- Hồn Thí Thiên, ngươi... lúc trước ngươi không phải nói như vậy.
- Trước đó ta lừa ngươi, Uyển Nhiên, ngươi là nữ hài thuần chân nhất ta từng gặp, ta không muốn để cho ngươi biết thói đời tà ác, cho nên mới nói ra loại hoang ngôn kia.
- Ba tên lưu manh bán ngươi đến hoa lâu, ngươi cảm thấy bọn chúng sẽ hảo tâm nói cho ta biết ngươi ở đâu sao? Bọn chúng sẽ không nói cho ta, cho nên chỉ có uy hiếp... nhưng bọn chúng bán ngươi vào hoa lâu, ta không nhịn được muốn giết bọn chúng.
Uyển Nhiên nghe Hồn Thí Thiên thế, không biết nên nói cái gì, nguyên bản cánh tay đang nâng Hồn Thí Thiên chậm rãi buông xuống.
- Ở trong hoa lâu, những người kia cũng sẽ không nói cho ta biết ngươi ở đâu, nếu như lúc ấy ta đến chậm một bước, Uyển Nhiên ngươi liền gặp nguy hiểm, ta không cho phép bất kỳ ai khi dễ ngươi, không một ai! Người khi dễ ngươi, đều phải chết!
Nhìn vẻ mặt hơi dữ tợn của Hồn Thí Thiên, Uyển Nhiên cảm thấy sợ hãi, cảm thấy Hồn Thí Thiên thay đổi quá lớn... vì sao loại chuyện kinh khủng như giết người lại có thể nói ra dễ dàng như thế, sao có thể tùy tiện làm được...
Uyển Nhiên thống hận kẻ giết người, bởi vì nhìn thấy gia gia bị giết, Uyển Nhiên liền chán ghét giết chóc.
Mặc dù Hồn Thí Thiên là vì cứu mình, nhưng không thể nói chuyện thật tốt sao...
Uyển Nhiên còn quá trẻ, thế đạo hắc ám này không phải một hai câu liền có thể khái quát.
Hồn Thí Thiên duỗi tay nắm chặt tay Uyển Nhiên, trầm giọng nói ra:
- Uyển Nhiên, thật xin lỗi, ta lừa ngươi.
- Hồn Thí Thiên, giết người là không đúng.
Uyển Nhiên nhìn Hồn Thí Thiên nghiêm túc nói.
- Uyển Nhiên, ta biết ngươi thiện lương, nhưng có vài người, không giết... bọn chúng sẽ không nhớ lâu, bọn chúng sẽ ba lần bảy lượt tới làm phiền ngươi, thậm chí sẽ khiến người thân bên cạnh ngươi tổn thương, ta lừa ngươi, chính là vì không muốn để ngươi biết những chuyện này, ngươi có thể hiểu không?
Thương Minh lúc này từ tốn nói:
- Lời nói này ta tán đồng, có vài người chỉ có giết, mới sẽ không tới phiền ngươi, nếu như đổi lại là ta, có lẽ ta cũng sẽ làm ra chuyện như vậy, dù sao cũng là nữ nhân mình yêu bị bán đến hoa lâu.
Lúc Uyển Nhiên nghe thấy mấy chữ nữ nhân mình yêu, liền sửng sốt một chút, hơi hơi quay đầu đi chỗ khác.
Tư duy của nam nhân hoàn toàn khác với tư duy của nữ nhân, nữ nhân thiên sinh đã mang theo lòng thương hại.
Vì sao tất cả Vương Giả ở Huyền Nguyệt đại lục đều là nam nhân, bởi vì nữ nhân không quả quyết, bình thường còn chưa có trèo lên đỉnh, đã bị xử lý...
Nam nhân hung ác lên, ngay cả mình đều đánh.
- Cám ơn ngươi tán đồng.
Hồn Thí Thiên nhìn Thương Minh từ tốn nói.
Thế nhưng Thương Minh tiếp tục nói:
- Mặc dù ta tán đồng, nhưng không có nghĩa là có thể không chút kiêng kỵ giết chóc, người ở hoa lâu có lẽ có người đáng chết, nhưng không phải tất cả mọi người, ngươi có đồng ý không?
- Ta tán đồng.
- Rất tốt, như vậy tiếp theo, chúng ta nói chuyện khác.
Hồn Thí Thiên biết Thương Minh muốn nói gì, sự tình hoa lâu Uyển Nhiên còn có thể tiếp nhận, thế nhưng sự tình hài nhi kia, chỉ cần là người, đều sẽ không chấp nhận.
Nếu như Uyển Nhiên biết, sau này nhất định sẽ không để ý đến mình nữa.
Cho nên Hồn Thí Thiên mang theo khẩn cầu nhìn Thương Minh.
Sau khi trò chuyện trong chốc lác, Thương Minh cũng có thể nhìn ra Hồn Thí Thiên có ý với cô gái này.
Nói thật, y rất kinh ngạc.
Một người vô nhân tính như y, thế mà lại có một mặt như vây, Đại Thiên thế giới, quả thật loại người gì cũng có.
- Cùng ta trở lại Thái Kinh.
Thương Minh vẫn cho Hồn Thí Thiên cơ hội, nguyện ý đi theo trở lại Thái Kinh, như vậy chuyện này có thể tạm thời không nói.
Nhưng nếu như không nguyện ý, như vậy hiện tại liền nói! Sau đó mang thi thể của ngươi trở về...
Bạn cần đăng nhập để bình luận