Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 842: Xảy Ra Đại Sự

- Còn nói cái rắm, lão tử xem ngươi là huynh đệ, ngươi lại chụp mũ cho ta, con mẹ nó hôm nay lão tử muốn giết ngươi! ! !
Tình yêu thật có thể khiến con người ta điên dại, giống như bây giờ. . . Diêm Tiếu một quyền đánh vào mặt Chu Tuấn, Dạ Côn thậm chí có thể trông thấy gương mặt Chu Tuấn vặn vẹo, sau đó cả người bay ngược ra sau, hung hăng đụng vào cây cột màu vàng kim, ầm ầm rung động.
Thân thể Chu Tuấn từ trên cây cột dần dần trượt xuống, cả người tựa hồ đã hôn mê, không biết sống chết.
Nhi tử gia chủ bị đánh bay, loại tình huống này mọi người đều trợn mắt hốc mồm, xảy ra đại sự rồi. . .
Liền Mộc Lưu đều ngây ngẩn cả người, tuyệt đối không nghĩ tới. . . Diêm Tiếu thế mà ngay cả Chu Tuấn cũng dám đánh.
Không có cách, Diêm Tiếu vừa rồi đã ở cực hạn, nhất thời không nín được, Chu Tuấn liền cõng nồi cho Côn ca.
trong lòng Dạ Côn cảm thán. . . Chu Tuấn. . . ngươi nói ngươi ở nhà thật tốt, tại sao lại đến. . . trên đầu chữ sắc có cây đao, bị cắm vào trong người sẽ không tốt.
Chẳng qua là Thượng Quan Tử vừa rồi tựa hồ muốn kéo Diêm Tiếu, cũng may bị mình trừng một cái. . . nếu tiểu tử này dám làm hỏng việc lớn của mình, vậy thì chờ thiên hàng chính nghĩa đi!
Thượng Quan Tử Tài cũng không biết vì sao, vốn là muốn lôi kéo Diêm Tiếu đừng xúc động, thế nhưng bị Dạ Côn trừng một cái như vậy, vô thức liền không có kéo. . . thật quá mất mặt! Thế mà bị dọa.
Hiện tại Chu Tuấn là không có tu vi, một quyền này đã đánh lệch cả mặt đi, ít nhất cái cằm đã bị trật khớp. . .
Nếu không phải tu luyện lâu dài, thể xác có kháng tính, một quyền này chỉ sợ mạng cũng không giữ được.
Nói đi cũng phải nói lại, Diêm Tiếu thật hạ tử thủ, mặc kệ mọi thứ, quá hung.
Dạ Côn nhìn về phía Chu Tuấn, mặc niệm một thoáng, thật quá thảm rồi, lần này cũng không phải đại ca đánh ngươi, là người khác. . . ra tay thật nặng.
Dù sao ta đều không có hủy nhan ngươi, thế nhưng một quyền này, ngay cả mặt đều bị đập nát...
Thượng Quan Tử Tài phát hiện, xảy ra chuyện lớn rồi!
Mà bây giờ Diêm Tiếu có chút lãnh tĩnh cũng ý thức được một điểm. . . chỉ sợ mình đã gây ra chuyện.
Đều quên Chu Tuấn không có tu vi, sẽ không chết đấy chứ! ! !
- Làm sao bây giờ. . .
Diêm Tiếu lúc này vô cùng hoảng, không biết nên làm thế nào.
Thượng Quan Tử Tài thấp giọng nói ra:
- Nhanh đi về, không cần nói gì cả, bảo cha ngươi chuẩn bị kỹ càng. . .
- Được. . . được. . . ta liền trở về nói cho cha ta biết.
Diêm Tiếu tranh thủ thời gian chuồn đi, hiện tại còn quản nữ nhân hay không nữ nhân, mệnh đều sắp không còn.
Mọi người thấy Diêm Tiếu nhanh chóng rời đi, cũng là không có lấy lại tinh thần, vị Chu đại thiếu gia kia còn không biết sống chết.
Làm sao bây giờ. . .
Dạ Côn đứng dậy, hướng phía Nghênh Phong thấp giọng nói ra:
- Chúng ta đi.
- Ừm. . .
Nghênh Phong vốn cho rằng Xuy Tuyết ca muốn rời khỏi, tuyệt đối không nghĩ tới Xuy Tuyết ca thế mà đi đến chỗ của Mộc Lưu.
Côn ca làm sao có thể bỏ qua như vậy, khẳng định phải tìm Mộc Lưu tâm sự nhân sinh mới được.
- Còn không đi, chờ bị bắt đi sao.
Dạ Côn hướng phía Mộc Lưu khẽ cười nói.
Mộc Lưu cười cười, hiện tại rời đi tương đối tốt, dù sao chuyện này. . . không có quan hệ với mình. . . nhưng có thể dẫn xuất phiền toái không cần thiết.
Rất nhanh Dạ Côn cùng Mộc Lưu cũng rời đi, tràng diện một thoáng trở nên yên tĩnh.
Sau đó không biết người nào hô một tiếng.
Còn không mau chạy!
Lần này phảng phất giống như ong vỡ tổ, mọi người bắt đầu liều mạng chạy ra ngoài, sợ dính líu quan hệ với chuyện này.
Nhưng mà Thượng Quan Tử Tài không có lập tức rời đi, mà là đi tới bên cạnh Chu Tuấn kiểm tra tình huống một hồi, xác định chẳng qua là ngất đi liền hơi yên tâm.
Lúc này Chu Hoài Nhân đang đánh cờ cùng Tiểu Hắc, nhìn bàn cờ đang tự hỏi.
- Chủ nhân.
Tiểu Bạch cung kính ở bên cạnh kêu.
- Hửm?
- Vừa mới truyền đến tin tức, Chu Tuấn ở trên ngâm thơ trên đại hội bị đánh ngất xỉu, tựa hồ rất nghiêm trọng.
Chu Hoài Nhân dừng một chút, lập tức tò mò hỏi:
- Là Dạ Côn làm?
- Không, là Diêm gia công tử Diêm Tiếu làm.
Tiểu Bạch thấp giọng nói ra.
- Ồ?
Chu Hoài Nhân quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch hơi hơi cúi đầu.
Chu Hoài Nhân lập tức khẽ cười một cái, tựa hồ cảm thấy có chuyện, còn tưởng rằng là Dạ Côn làm, tuyệt đối không nghĩ tới, lại là Diêm Tiếu. . .
Diêm gia công tử đánh Chu Tuấn, sự tình liền lớn.
Chu Hoài Nhân đứng dậy, vỗ vỗ quần áo cười nói:
- Ta làm tam thúc, phải mau đến xem cháu trai đáng thương kia của ta mới được.
Tiểu Bạch cầm lấy đại bào bên cạnh phủ thêm cho Chu Hoài Nhân, ba người trực tiếp rời đi, tới Chu phủ.
Mà lúc này Diêm Tiếu vội vàng chạy nhà, trên đường đi, Diêm Tiếu bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, càng nghĩ càng sợ, thậm chí cảm thấy Chu Tuấn bị một quyền của mình đánh chết. . .
Vậy mình chắc chắn phải đền mạng. . .
- Thiếu gia. . .
Hộ vệ canh cổng cung kính hô.
Nhưng mà Diêm Tiếu một mặt thảm bại trực tiếp mở cửa lớn ra chạy vào, lúc này trong phòng Diêm Dương Văn đang ngụm lớn ăn cơm, bên trong chén cơm chất đầy thức ăn cao như núi.
Nữ nhân ngồi ở bên cạnh Diêm Dương Văn gọi Thanh Phượng, là thê tử Diêm Dương Văn, mặc dù không phải quá kinh diễm, nhưng tướng mạo cũng coi như thanh tú, đối mặt với trượng phu ngốc manh cũng phi thường kiên nhẫn, ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ.
- Phụ thân, mẫu thân. . .
Diêm Tiếu lập tức lên tiếng hò hét, phảng phất muốn hô to sợ hãi trong lòng ra.
Diêm Dương Văn mặc dù choáng váng một nửa, nhưng vẫn nhận ra nhi tử biết:
- Tiếu Tiếu sắp trở về rồi, mau tới chơi cùng cha.
Thanh Phượng cũng không ngốc, thấy nhi tử hoảng hoảng trương trương, nhất định đã xảy ra chuyện.
- Làm sao vậy? Không phải đang tỷ thí sao? Xảy ra chuyện gì sao?
Thanh Phượng nhìn nhi tử thở hổn hển lo lắng hỏi.
Mà Diêm Tiếu trực tiếp quỳ gối trước mặt cha mẹ:
- Hài nhi bất hiếu.
Diêm Dương Văn đang ăn cơm sững sờ, lập tức phát ra tiếng cười vui sướng:
- Tiếu Tiếu muốn chơi cưỡi ngựa với cha sao? Ha ha ha. . . thú vị.
Nói xong thế mà cưỡi ở trên vai nhi tử. . .
- Phu quân, ngươi mau xuống đây, hài tử có chuyện muốn nói.
Thanh Phượng rất bất đắc dĩ, từ khi trượng phu tẩu hỏa nhập ma, IQ liền biến thành hài tử hai ba tuổi, suốt ngày trừ ăn ra chính là chơi.
Diêm Dương Văn tựa hồ có hơi sợ, chu mỏ một cái, tâm không cam tình không nguyện xuống tới:
- Thanh Phượng, vậy buổi tối nàng phải để cho ta cưỡi. . .
Thanh Phượng: ......
- Làm sao vậy, còn có mẫu thân ở đây.
Thanh Phượng ôn nhu nói.
- Phụ thân, mẫu thân, con. . . con. . . con đánh chết Chu Tuấn. . .
- A! ! !
Thanh Phượng nghe xong hoa dung thất sắc, vừa rồi phỏng đoán nhi tử đánh chết người, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra, người chết lại là Chu gia Chu Tuấn! ! !
- Tiểu Tiếu đánh chết người rồi, đánh chết người rồi. . .
Nhưng Diêm Dương Văn bên cạnh thế mà vỗ tay khen hay.
Sau một hồi lâu, Thanh Phượng mới tỉnh hồn lại:
- Nói cho mẫu thân biết đầu đuôi như thế nào.
Diêm Tiếu quỳ trên mặt đất nói lại chuyện đã xảy ra một lần.
Thanh Phượng liền biết, nguyên lai là vì nữ nhân. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận