Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 548: Thiên Tôn Buông Xuống

- Ha ha, không sai!!! Không chỉ ta, còn có những người Thánh Thiên gia đã chết đi.
Những hương thân kia đều chuyển động, ánh mắt nhìn chằm chằm Dạ Côn.
Trưởng Tôn Ngự thở dài một tiếng:
- Dạ Côn, xem ra cừu nhân của ngươi rất nhiều, ta cũng không ngăn được.
- Dạ Côn!
Trong đám người, lại có một người quát.
- Ngươi là ai?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Dạ Chiếu!
Vẻ mặt Dạ Côn không quá tốt, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
- Dạ Côn! Tên Dạ gia bại hoại này!!!
Người đứng ở bên cạnh Dạ Chiếu tức giận quát.
- Diệp Thiếu Long.
Dạ Côn vô thức nói ra.
- Ha ha, Dạ Côn, không ngờ... chúng ta còn có thể gặp mặt.
Diệp Thiếu Long dữ tợn cười nói.
- Còn có ta, Dạ Ngọc Thư!
Lại một người hướng phía Dạ Côn quát.
- Nguyên lai ngươi tên Dạ Côn, Minh Ma ta nguyên lai chết ở trong tay ngươi!
Trong đám, người lão phụ nhân hướng phía Dạ Côn trầm giọng nói ra, đứng ở lão sau lưng phụ nhân còn có hai đứa bé, chính là thủ hạ Minh Ma Tạp Nhĩ cùng Bối Nhĩ.
Câu nói này của lão phụ nhân chứa lượng tin tức quá lớn, bởi vì người người đều biết, Minh Ma chết ở trong tay Ngân Sắc Nam Nhân.
Bị Ngân Sắc Nam Nhân một quyền đánh nổ.
Diệp Ly làm sao có thể không biết, nàng nghi hoặc nhìn bóng lưng Dạ Côn, phu quân... chẳng lẽ chính là Ngân Sắc Nam Nhân???
- Dạ Côn! Tên tiện chủng Đông Môn gia này!
Lại có một người lên tiếng quát.
Có thể mắng như thế, hẳn là Đông Môn Lăng trước đó mắng Côn ca xong tan biến.
- Dạ Côn!
Đứng ở bên cạnh Đông Môn Lăng còn có hai người, lúc này chăm chú nhìn Dạ Côn.
Dạ Côn cũng có thể nghĩ ra được, hai người này khẳng định chính là Đông Môn Khổng cùng Đông Môn Chí.
- Lưu Nhi, không ngờ chúng ta còn có thể gặp mặt, nàng lại sinh hài tử cho tên đầu trọc này, Thanh Đế ta thật không ngờ!!!
Trong đám người đột nhiên có người hướng phía Diệp Lưu hô.
Dạ Côn nghĩ tới, tên này hẳn là Thanh Đế lúc trước bị một quyền của mình đánh nổ trái tim.
- Dạ Côn, một năm không gặp, biến hóa rất lớn, nhận ra ta không?
Lại có một nam nhân mang theo ý cười hỏi.
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, cảm giác mình giết không ít người a:
- Ngươi là ai?
- Ta là ai? Dạ Côn, một thân trang bị kia, thật khiến cho ta mở rộng tầm mắt, bản quốc sư thật đã xem thường ngươi.
Dạ Côn lập tức biết là ai.
Tên này chính là cựu quốc sư Ngũ Nhạc, Bạch Hiểu!
Nhưng mà Diệp Ly một bên đã xác định, nếu như bọn họ nói là thật, như vậy phu quân chính là Ngân Sắc Nam Nhân!
Phu quân thế nào lại là Ngân Sắc Nam Nhân???
- Dạ Côn, nói như thế, lão phu cũng từng đánh với ngươi.
Đột nhiên, một lão giả bên trong khẽ cười nói.
Dạ Côn mơ hồ.
- Ta là Đạo Đức Tử.
Dạ Côn:...
- Dạ Côn, còn nhớ ta không? Cho ngươi một chút nhắc nhở, ta là bị ngươi lừa dối chết.
Dạ Côn lập tức ngớ lại, sau đó trầm giọng nói ra:
- Ngươi là Tả Tướng Đồng Văn Sơn.
- Có thể được Côn ca ghi nhớ, Đồng Văn Sơn ta cảm thấy rất vinh hạnh.
Đồng Văn Sơn mang theo lệ khí thật sâu nói ra, thù diệt môn ở trong tầm tay.
Dạ Côn thở dài một hơi, hiện tại sự thật bày ở trước mắt, không thể không tin, bọn gia hỏa này đều là thật.
Nếu như không phải thật, bọn họ làm sao có thể biết nhiều chuyện như vậy?
- Nguyên lai ngươi tên Dạ Côn! Năm đó nếu không phải ngươi một tiễn bắn trúng yết hầu tiểu đệ ta, ta làm sao chết!
Dạ Côn biết, này người hẳn là lão đại của đám sát thủ rồi, đây đúng thật là thiên ý.
- Dạ Côn! Nếu không phải ngươi hủy đi địa đồ của ta! Lão tử sao có thể đi vòng quanh Thái Kinh một năm! Sau đó thế mà bị thiên phạt đánh chết! Tên đầu trọc chết tiệt!
Khóe miệng Dạ Côn giật một cái, thật đúng là y, nguyên lai Lưu Nhi lấy địa đồ người ta chùi miệng, làm hại người ta đi dạo Thái Kinh một năm...
Theo vương tử nói như thế, hắc lưu trên không dũng động, tựa hồ cũng là bộ hạ của vương tử.
- Dạ Côn! Ngươi dùng Thần Kiếm đồ sát ngàn vạn tướng sĩ Ngũ Nhạc ta! Món nợ này, ta sẽ không bỏ qua!
Quốc sư Bạch Hiểu lạnh giọng quát.
Nguyên bản bầu trời có ánh sáng, đột nhiên trở nên đen kịt, vô số oan hồn phiêu động ở trong huyện Thái Tây, đây chính là những chiến sĩ Ngũ Nhạc bị Dạ Côn dùng Thần Kiếm giết chết.
Có lẽ lực lượng của bọn họ không tính là gì, nhưng khi tất cả mọi người tập trung lại một chỗ, loại lực lượng kia đã khổng lồ đến mức không thể tưởng tượng được.
Nhưng mà đây chẳng qua là một phần nhỏ lực lượng của Quỷ Súc, nửa cái Huyền Nguyệt đại lục... cũng không chỉ mình bọn họ.
- Cháu trai à.
Đột nhiên lại có một âm thanh vang lên, chỉ thấy hai tên thiếu niên đã sắp khô héo đi tới, dáng vẻ ông cụ non hướng phía Dạ Côn hô.
- Ngươi mới là cháu trai!
Dạ Côn trực tiếp mắng lại.
Hai vị thiếu niên dừng bước, ánh mắt chăm chú nhìn Dạ Côn, một người trong đó trầm giọng nói ra:
- Nhìn thấy lão sư còn không quỳ xuống sao!!!
Trong lòng Dạ Côn bỗng nhiên dừng lại.
Chuyện này sao có thể!!!
Không có khả năng!!!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!!!
Chẳng lẽ Vi lão cũng đã chết???
Dạ Côn không có quỳ xuống, thế nhưng Đông Tứ cùng Đát Từ lại đột nhiên quỳ.
Bởi vì vừa rồi rõ ràng cảm thấy khí tức của hai vị lão sư, đây thật là lão sư!!!
Mọi người thấy Đông Tứ cùng Đát Từ quỳ xuống, vẻ mặt đã kinh biến đến mức mất tự nhiên.
Nhất là Dạ Côn, đây không phải Vi lão! Chẳng lẽ hai người bọn họ là... hai vị Thiên Tôn??????
- Lão sư, người còn chưa có chết?
Đông Tứ khó có thể tin nhìn Vạn Ác Thiên Tôn.
Vạn Ác Thiên Tôn từ tốn nói:
- Lão sư sao có thể chết dễ dàng như vậy.
- Bất quá cháu trai lão sư chọn, tựa hồ có chút bất kính đối với lão sư.
Từ Hàng Thiên Tôn hướng phía Dạ Côn từ tốn nói.
Vạn Ác Thiên Tôn hai tay ôm ngực:
- Dạ Côn, được hai người chúng ta truyền thừa, liền không nhận chúng ta sao?
Dạ Côn vẫn còn khiếp sợ.
Nào chỉ có Dạ Côn khiếp sợ, ngay cả bọn người Diệp Ly sau lưng cũng khiếp sợ, nguyên lai phu quân còn có bí mật như thế, khó trách phu quân lại lợi hại như vậy, nguyên lai là được hai vị Thiên Tôn truyền thừa!!!
Phi Tuyết một mặt kinh hãi.
Không nghĩ tới hai người đứng ở trước mặt, lại chính là Thiên Tôn mà Thánh Điện muốn tìm.
Hơn nữa nghe lời bọn họ nó, Dạ Côn chính là đệ tử truyền thừa của bọn họ.
Chẳng trách Dạ Côn một mực hỏi mình tìm ai, có lẽ Dạ Côn đã cảm thấy mình muốn tìm bọn họ.
- Dạ Côn, lực lượng của chúng ta dùng tốt không? Chọc người không ít, không tệ.
Vạn Ác Thiên Tôn tựa hồ còn rất hài lòng với Dạ Côn.
Từ Hàng Thiên Tôn từ tốn nói:
- Bổn Thiên Tôn giao cho ngươi lực lượng, ngươi lại dùng làm ác.
Dạ Côn lập tức tỉnh táo lại, chắp tay nói ra:
- Thiên Tôn, mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ.
- Có lẽ giao lực lượng cho ngươi, chính là một loại sai lầm.
Từ Hàng Thiên Tôn từ tốn nói.
Vạn Ác Thiên Tôn nhẫn nhịn nghẹn miệng:
- Câu nói này ta có chút tán đồng, hay là trả lại cho chúng ta đi.
Lông mày Dạ Côn hơi hơi xiết chặt.
- Thế nào, không nguyện ý sao? Chúng ta thu hồi lực lượng của mình, ngươi còn không muốn?
Từ Hàng Thiên Tôn lạnh giọng chất vấn.
Vạn Ác Thiên Tôn hướng phía Đông Tứ bình tĩnh nói ra:
- Đông Tứ, Dạ Côn giao cho ngươi.
Từ Hàng Thiên Tôn liếc mắt nhìn Đát Từ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận