Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 279: Chúng Ta Là Người Một Nhà

Ngân Sắc Nam Nhân cười nhẹ nói:
- Dạ viện trưởng, câu nói này từ trong miệng ngươi nói ra, tại hạ quả thật rất cao hứng.
Đây tuyệt đối là châm chọc... ta là thật, ngươi là giả... ta khen ngươi, ngươi hẳn cảm thấy xấu hổ mới phải!
Ông trời ơi, thiên hàng chính nghĩa a...
- Dạ viện trưởng, tại hạ còn có việc, không bồi ngươi tán gẫu, cáo từ.
Ngân Sắc Nam Nhân chắp tay, trong tiếng reo hò của mọi người tiến về phương xa.
Rõ ràng tiếng reo hò Ngân Sắc Nam Nhân này là dành cho mình, thế mà hiện tại bị tên giả mạo cướp đi.
Nếu như y không phải người tốt, mình đã sớm chọc thủng diện mục thật của y.
Mang theo phiền muộn, Dạ Côn về tới đại sảnh, đều không còn tâm tình ăn cơm đi.
Nhìn xem Diệp Lưu bên cạnh, Dạ Côn quyết định vẫn nói rõ ràng ra, miễn cho tỷ ngươi lo lắng, suốt ngày mặt ủ mày chau.
- Ừm? Tỷ phu có chuyện gì không?
Diệp Lưu nhìn Dạ Côn đi tới tò mò hỏi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Nơi này không tiện, chúng ta đi ra ngoài nói đi.
- Ừm, được.
Diệp Lưu cảm thấy, tỷ phu hẳn là muốn nói chuyện trọng yếu đi.
Trong lòng Diệp Ly bất đắc dĩ, trước đó là bởi vì tình huống đặc biệt mới đề nghị như vậy, nhưng phu quân thế mà tưởng rằng bởi vì việc này mình mới không cao hứng... trời ạ... thật nhức đầu.
Dạ Tần nhìn đại ca dẫn Lưu Nhi đi nói thì thầm, thấp giọng nói với thê tử bên cạnh:
- Ta dám đánh cược, chúng ta lại sắp có thêm một vị tẩu tẩu.
- Thế nhưng... không phải đại ca có bệnh ư? Làm như vậy không phải rất không thích hợp sao?
Trưởng Tôn Nhị không rõ.
- Đúng vậy, đây không phải hại Lưu Nhi sao?
Tử Yên cũng cảm thấy không ổn.
Dạ Tần đương nhiên đứng ở phía Dạ Côn:
- Làm sao lại không ổn, bệnh của đại ca cũng không phải trị không hết.
Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên cười nhẹ một tiếng, sự tình của đại ca cũng không tiện nói gì.
Nguyên Chẩn và Phong Điền một mặt cảm thán, lại sắp có thêm một vị tẩu tử xinh đẹp, Côn ca thế mà muội muội thê tử cũng không tha, quá hung tàn.
Hành lang gấp khúc, Diệp Lưu tò mò hỏi:
- Tỷ phu có chuyện gì muốn nói sao?
- Ta có thể nhìn ra được, mấy ngày nay tỷ tỷ muội tâm tình không tốt, trong lòng khẳng định hy vọng chúng ta có thể đạt thành một loại khế ước.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
Diệp Lưu nhẹ gật đầu:
- Ta cũng biết, tỷ tỷ vì tỷ phu, thế nhưng tỷ phu, ngươi cũng không cần trách tỷ tỷ, dù sao tỷ tỷ xuất phát từ ý tốt.
- Ta biết, chuyện như vậy rất gian nan, nhưng lại không thể không làm, Lưu Nhi muội nói đúng không.
- Ừm, có một số việc biết rõ là sai, nhưng vẫn phải làm, tỷ phu nhất định phải kiên cường.
Diệp Lưu xuất phát từ hảo ý cổ vũ.
Dạ Côn liền buồn bực, không ngờ Lưu Nhi đối với mình khăng khăng một mực như thế, khẳng định là ở trước mặt Ly Nhi liều mạng muốn gả, cho nên Ly Nhi mới bất đắc dĩ như vậy.
- Tỷ phu hôm qua cũng nghĩ thông suốt.
- Đó là không còn gì tốt hơn, tỷ phu có thể nghĩ thông suốt, Lưu Nhi thật cao hứng.
Diệp Lưu hiếm khi lộ ra nụ cười, chuyện này khiến Dạ Côn cảm thấy, gả cho ta ngươi vui vẻ đến cỡ nào, đều cười.
- Được, nếu Lưu Nhi muội đã quyết định, tỷ phu cũng sẽ kiên cường một lần.
- Cũng là vì tỷ tỷ, chúng ta cùng một chỗ cố gắng lên, cùng nhau vượt qua cửa ải này.
Dạ Côn bất đắc dĩ cười một tiếng, cùng nhau vượt qua, còn muốn cùng một chỗ, trời ạ...
- Được, vậy ta liền bảo tỷ tỷ muội đi chuẩn bị.
- Ừm, được.
Diệp Lưu nhẹ gật đầu.
Dạ Côn nhìn chằm chằm Diệp Lưu, lại có thêm một thê tử, còn không biết ra sao.
Diệp Lưu nhìn tỷ phu rời đi, phát hiện ưu điểm của tỷ phu rất nhiều, khó trách tỷ tỷ lại yêu thích như vậy.
Hai người cùng một chỗ trở lại đại sảnh, đều là mang theo ý cười, giống như đạt thành nhận thức chung.
Chuyện này khiến Diệp Ly choáng váng, không phải chứ... muội muội thật đáp ứng?
- Ly Nhi, lần này nàng hài lòng rồi chứ, Lưu Nhi đã đáp ứng gả cho ta.
Dạ Côn ở bên tai Diệp Ly nhẹ nói ra, ngữ khí cực kỳ bất đắc dĩ.
Diệp Ly khó có thể tin, nhìn về phía muội muội, Diệp Lưu hướng phía Diệp Ly mỉm cười, phảng phất là đang nói, tỷ tỷ, về sau chúng ta càng thân cận a ~
Chuyện này khiến Diệp Ly không thể tin được.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, Diệp Ly tranh thủ thời gian lôi kéo muội muội ra ngoài, muốn hỏi rõ ràng mới được.
- Lưu Nhi, muội nghĩ rõ chưa?
Diệp Ly nghiêm túc hỏi.
- Tỷ, chuyện này có lớn bao nhiêu.
- Thế này còn chưa đủ lớn sao?
- Tỷ phu ưu tú như vậy, nhất định sẽ được phụ thân thừa nhận, tỷ yên tâm đi, không phải còn có muội sao?
Diệp Lưu mang theo xảo trá nói ra.
Diệp Ly đột nhiên đốn ngộ, muội muội đây là muốn hi sinh mình, nếu như mình cùng muội muội cùng một chỗ, cho dù phụ thân như thế nào đi nữa, đều sẽ không dồn vào chỗ chết.
- Hảo muội muội, thật sự khổ cho muội.
Diệp Ly ôm muội muội vào trong ngực, trong lòng cảm động.
Diệp Lưu vỗ nhẹ lưng tỷ tỷ:
- Muội không khổ, đều là vì tỷ tỷ và tỷ phu.
- Đồ ngốc, như thế vẫn không khổ sao? Tỷ tỷ đều đau lòng thay muội.
- Tỷ ~
- Lưu Nhi ~
Hai tỷ muội chăm chú ôm nhau.
- Tỷ, người phụ thân phái tới cũng sắp đến, đến lúc đó tính thế nào?
Diệp Lưu nghiêm túc hỏi.
Diệp Ly vỗ vai muội muội:
- Nếu chúng ta đã như vậy, như thế liền giao phó xong, như thế nào?
- Ừm, nghe tỷ tỷ, thế nhưng bàn giao là bàn giao, sự tình vẫn phải làm.
- Hiện tại người mạnh nhất trước mắt chúng ta, hẳn là tên Ngân Sắc Nam Nhân kia.
Diệp Ly lạnh giọng nói ra, trong ánh mắt lập loè sát ý.
Diệp Lưu minh bạch ý của tỷ tỷ:
- Vậy được, chúng ta liền giết tên Ngân Sắc Nam Nhân kia.
- Cũng không biết lần này phụ thân phái ai tới.
- Tỷ, hiện tại không cần lo lắng chuyện này, không phải chúng ta đã quyết định đối mặt rồi sao?
Diệp Lưu cho ánh mắt an ủi, tỷ tỷ và tỷ phu, ta nhất định sẽ ủng hộ các ngươi.
- Hảo muội muội, tỷ tỷ thật yêu ngươi chết mất.
- Cảm động chứ.
- Siêu cấp cảm động.
- Hì hì.
Lúc này, Dạ Côn mang theo ý cười đi tới:
- Nói chuyện phiếm xong rồi chứ?
- Ừm, đã nói chuyện phiếm xong.
Diệp Ly lôi kéo Diệp Lưu sung sướng đi tới.
Dạ Côn hơi thở phào một hơi, chuyện cho tới bây giờ, đã không có cách nào cải biến.
- Phu quân, sau này chúng ta chính là người một nhà.
Diệp Ly ôn nhu nói.
Diệp Lưu cười khẽ một tiếng:
- Tỷ, nhìn tỳ nói kìa, chúng ta đã sớm là người một nhà.
- Ai nha, xem tỷ cao hứng, đến, người một nhà ôm một thoáng, ăn mừng một trận.
Diệp Lưu cũng không để ý, ba người ôm thành một đoàn.
Chuyện này khiến mọi người trong đại sảnh choáng váng, Côn ca làm việc luôn vững chắc, nhìn một chút... đều ôm nhau rồi.
Nhan Mộ Nhi nhẫn nhịn nghẹn miệng, về sau khó đây, Diệp Ly thế mà tìm ngoại viện... mình có nên tìm ngoại viện không.
Bằng không thì về sau đấu, mình sẽ rơi xuống hạ phong.
Hiện tại ở trong lòng Dạ Côn không biết là cao hứng hay là phiền muộn, dù sao Côn ca cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ cưới người thứ ba, cảm thấy hai người là đủ rồi.
Nhưng mà vì giúp Ly Nhi có thể vui vẻ trở lại, liền không thèm đếm xỉa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận