Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 647: Đêm Khuya Triệu Kiến

Quan Thanh nhíu chặt lông mày lại, tò mò hỏi:
- Vì sao Thánh Nhân đột nhiên kiên quyết như thế?
Dù sao Quan Thanh tại Cổ U, chỉ có thể dò thăm tin tức Cổ U, tin tức Thái Kinh hoàn toàn mù tịt, cho dù biết, vậy cũng chỉ là biết chút da lông.
- Kiếm Trủng xảy ra vấn đề.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
Quan Thanh nghe xong liền hiểu, như vậy quả thật có thể khiến Thánh Nhân nhanh chóng quyết định.
- Nhưng kỳ thật còn có một chuyện trọng yếu hơn.
Dạ Côn bổ sung một câu.
- Chuyện gì?
- Lần này tới Cổ U, muốn dẫn dụ Nguyên Tôn Kiếm Đế ra, giết chết y!
Dạ Côn lạnh giọng nói ra, Côn ca không phát uy, thật tưởng Côn ca là Hổ Điêu.
Quan Thanh nghe xong đều hồ đồ rồi:
- Chuyện này có liên quan gì đến Nguyên Tôn Kiếm Đế? Y đã biến mất lâu như vậy.
- Về sau lại giải thích với ngươi, gần đây Thái Kinh phát sinh quá nhiều chuyện, ngươi tại Cổ U không có nhận được tin tức.
Quan Thanh nhẹ gật đầu, sự tình đều liên luỵ đến Nguyên Tôn Kiếm Đế, chắc hẳn huyên náo rất lớn.
- Còn nữa, Hồn Thí Thiên chết rồi.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng.
- Cái gì?! Hồn Thí Thiên chết rồi???
Quan Thanh nghe xong rất là kinh ngạc, Hồn Thí Thiên làm sao lại chết...
- Nếu đoán không lầm, hẳn là do Nguyên Tôn Kiếm Đế hại chết.
Quan Thanh hơi hơi híp mắt, ánh mắt lộ ra sát cơ:
- Uyển Nhiên đâu? Nàng sẽ rất thương tâm đi.
- Đúng vậy, nàng đã mang theo thi thể Hồn Thí Thiên trở về quê, Mục Thiên cùng đi theo.
- Kỳ thật Mục Thiên đối với Uyển Nhiên không tệ, có Mục Thiên ở đây, sẽ không cần lo lắng cho an toàn của Uyển Nhiên.
Quan Thanh nghe xong cũng yên tâm mấy phần, Uyển Nhiên ở trong lòng của mọi người, tựa như tiểu muội muội vậy, đều khiến mọi người hết lòng quan tâm.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng:
- Đúng rồi, Bành Phi Phi đến cùng là loại người gì?
- Ngươi nói là đại tướng quân, Bành Phi Phi?
- Đúng, chính là y, hôm nay một đường mang ta tới, vô cùng nhiệt tình, còn lôi kéo ta đi hoa lâu.
- Dạ Côn, ngươi phải cẩn thận cái Bành Phi Phi, mặc dù y dáng dấp ngũ đại lục thô, nhưng người này tâm ngoan thủ lạt, tâm cơ rất nặng, liền Hoàng Đế đều phải lễ nhượng ba phần, mà tên Bành Phi Phi này con là người của Thái Hoàng Thái Hậu.
Dạ Côn nghe xong hơi hơi sửng sốt một chút:
- Thế nào, trong Cổ U hoàng thất còn có phe phái ư?
- Đúng vậy, Cổ U Thái Hoàng Thái Hậu tư lịch quá sâu, từ vừa mới bắt đầu, Thái Hoàng Thái Hậu đã tồn tại, Hoàng Đế đổi không ít, thế nhưng Thái Hoàng Thái Hậu cho tới bây giờ vẫn không đổi, nghe nói thực lực Thái Hoàng Thái Hậu bất phàm, mà Bành Phi Phi cũng là Thái Hoàng Thái Hậu một tay nâng đỡ lên tới, không thể xem thường.
- Nói như vậy, vị Hoàng Đế này hẳn rất khó chịu mới phải.
Dạ Côn phỏng đoán nói ra.
Quan Thanh nhẹ gật đầu:
- Quả thật như thế, Hoàng Đế một mực bị Thái Hoàng Thái Hậu đè ép, loại chuyện buông rèm chấp chính này cũng là chuyện bình thường, mỗi đời Hoàng Đế đều phiền, nhưng ai bảo Thái Hoàng Thái Hậu lợi hại chứ... căn bản không có cách lay động nửa phần.
- Hoàng Đế có muốn thay đổi hiện trạng không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Ta cảm thấy hẳn là có.
- Có lẽ ta có thể giúp đỡ.
Dạ Côn quỷ dị cười nói, cùng Hoàng Đế hợp lại chơi Thái Hoàng Thái Hậu, sau đó để bọn họ tàn sát lẫn nhau, Côn ca ngồi làm ngư ông hưởng lợi, thật đúng là kế hoạch tốt.
Quan Thanh vừa muốn nói gì, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa:
- Sứ thần, có ở đây không?
Dạ Côn ra hiệu Quan Thanh rời đi trước, Quan Thanh lập tức tan biến ở trong phòng.
- Đang tắm, có chuyện gì?
Dạ Côn nhẹ nhàng khoan khoái hướng phía bên ngoài hô.
- Sứ thần, Hoàng Thượng triệu kiến ngài.
Dạ Côn nghe xong có chút hơi kinh ngạc, Hoàng Đế lại triệu kiến mình vào lúc này, có ý gì?
Chẳng lẽ Hoàng Đế muốn liên thủ với mình?
Thế nhưng hiện tại chạy tới, có phải có chút không thích hợp hay không, dù sao bên ngoài đều là người của Bành Phi Phi...
- Được, ta biết rồi.
Dạ Côn nhảy ra thùng gỗ mặc cẩm y vào, sờ lên cái đầu trọc của mình, vẫn có cá tính như vậy, cũng mày mà không có tóc, nếu có tóc, Côn ca liền sẽ khiến các cô nương ở Cổ U chết mê chết mệt.
Mở cửa, Dạ Côn trông thấy tôi tớ cung kính ở bên ngoài.
Bất quá khiến Dạ Côn nghi ngờ là, đám tôi tớ này hình như có hơi lạ mặt... chẳng lẽ đều đổi đi hết rồi?
Bỗng nhiên một đạo vết máu vi diệu khiến cho Dạ Côn chủ ý, máu tươi dính trên phiến lá.
Không phải chứ... đều thủ tiêu hết rồi?
Xem ra Hoàng Đế cùng Thái Hoàng Thiên đã thủy hỏa bất dung.
Đối với mình mà nói, đây là một chuyện tốt.
- Đã trễ thế như vậy, Hoàng Thượng vẫn chưa đi ngủ sao?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Sứ thần đến đây, Ngô Hoàng đương nhiên nhiệt liệt hoan nghênh, mời sứ thần đi theo tiểu nhân.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, Cổ U thật có chút thú vị.
Dạ Côn phát hiện, tiểu thái giám này tựa hồ có chút quyền thế, cấm quân ngoài cung tựa hồ một mực cung kính đối với y.
Hẳn là thái giám nổi tiếng bên cạnh Hoàng Đế, không biết có phải họ Tào không, có thể có liên hệ với Tào công công hay không, xem tuổi tác, còn rất trẻ, nói không chừng là cháu trai của Tào công công ở bên ngoài đây.
Mang theo tò mò, Dạ Côn hướng phía tiểu công công hỏi:
- Không biết công công họ gì?
- Sứ thần chê cười, tiểu nô họ Tào.
- A, thật họ Tào à, Thái Kinh cũng có một tên Tào công công, các ngươi có huyết thống gì không?
Dạ Côn kinh hô một tiếng, thế này cũng quá trùng hợp rồi.
Tên Tiểu Tào công công nghe xong sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
- Tiểu nô không quen biết Thái Kinh Tào công công.
- Cũng đúng.
Dạ Côn cười cười, không lên tiếng.
Theo xe ngựa tiến vào hoàng cung, Dạ Côn nhìn thoáng qua, cảm giác trong hoàng cung âm khí rất nặng a.
Đây cũng là hậu quả do nữ nhân cầm quyền, âm thịnh dương suy, chuyện này không hề tốt đẹp gì, tai hoạ ngập đầu a...
Nói ví dụ như lần này, linh nghiệm.
- Chúng ta đi đâu?
Dạ Côn tò mò hỏi một tiếng, rõ ràng cung điện ở bên kia, làm sao lại đi về hướng ngược lại.
- Hoàng Thượng đang ở bờ hồ chờ sứ thần.
Dạ Côn hiểu rõ, loại gặp mặt như thế này nhất định phải bí mật, dù sao muốn đàm luận làm thế nào để kéo ngã Thái Hoàng Thái Hậu.
- Sứ thần, còn phiền ngài xuống xe đi bộ.
- Khách khí...
Dạ Côn nhảy xuống xe ngựa, run áo choàng lên, Ngự Hoa Viên ở đây rất không tệ, đều là người biết hưởng thụ.
Đi không bao xa, Dạ Côn đã nhìn thấy một mảnh hồ.
Thấy mảnh hồ này, lập tức khiến Dạ Côn nhớ tới hồ ở hoàng cung Thái Kinh năm đó...
Đêm hôm đó thật là... bây giờ nhớ lại, Trưởng Tôn Ngự cũng không có làm gì sai, đứng ở lập trường của y, nên làm như vậy.
Nếu như không có mình xuất hiện, có lẽ Trưởng Tôn Ngự đã thắng.
Dù sao có một bộ trang bị như vậy, còn có Phệ Nguyên Thú, hai thứ này cũng không phải là gia gia có thể đối kháng.
- Sứ thần?
Tiểu Tào công công nhìn Dạ Côn không động, kêu một tiếng.
Dạ Côn cười cười:
- Nghĩ đến một ít chuyện.
Tào công công cười cười, hơi hơi nghiêng thân.
Dạ Côn nhìn mảnh hồ này, rất lớn, còn lớn hơn cả hồ ở trong hoàng cung Thái Kinh.
Tiến đến gần, một hồi tiếng đàn bỗng nhiên vang ra.
- Đây là ai đang khảy đàn?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận