Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 786: Thanh Hư Rất Biết Ẩn Giấu

Lăng Chiến là cường giả phía trên Kiếm Tôn điển hình, mặc dù Bất Bại cũng là tồn tại phía trên Kiếm Tôn, thế nhưng Lăng Chiến khẳng định mạnh hơn Bất Bại, hơn nữa không chỉ là một chút.
- Uyển Như!
Lăng Chiến quát lạnh một tiếng, sau khi đối phương lĩnh ngộ tam đoạn, lại dám xem thường mình! Y rõ ràng là đang vũ nhục mình! ! !
- Giao cho ta.
Uyển Như nhẹ nói ra, ngữ khí tràn đầy tự tin.
Chỉ thấy Uyển Như nắm vào trong hư không một cái, trong lòng bàn tay thế mà xuất hiện một thanh kim sắc đại bổng.
Vừ thô vừa cứng rắn.
Ầm!
Hai chân Uyển Như dùng sức, đối mặt với siêu cường uy áp, thế mà còn có thể bay lên phía trên.
Thực lực này thật khiến người ta phải líu lưỡi!
Ít nhất đám người Diệp Hoa, hiện tại phải xác định thực lực của người kia một lần nữa.
Mà đám người Lăng Chiến mang tới cũng đang bàn luận xôn xao.
Đại đa số người đều cảm thấy, Thiên Phạt quả thật lợi hại, thế mà có thể đánh mấy hiệp liên tiếp với gia chủ.
Phải biết, ở trong Thiên Cung, thực lực gia chủ tuyệt đối có thể đứng ở ba vị trí đầu.
Cho dù dùng thiên hạ đệ tam để hình dung gia chủ cũng không đủ.
Mà lúc này Thanh Hư cũng hiểu rõ một chuyện, mình vừa mới lĩnh ngộ phiên bản 1.1, chỉ sợ còn chưa hoàn toàn hiểu, về mặt kiếm đạo, mình quả thật không sâu bẳng nam nhân trước mắt này.
Bại chẳng qua là chuyện sớm hay muộn, thế nhưng cũng nên thăm dò nam nhân này một thoáng.
Trong lúc mọi người ở đây mơ màng, bầu trời lại vang lên một tiếng vang thật lớn.
Một cỗ sóng khí mang tính hủy diệt tán ra bốn phía.
Vừa rồi Uyển Như mới dùng hoàng kim đại bổng xuyên phá thương khung, vụ nổ kia phảng phất giống như muốn xé rách toàn bộ bầu trời.
Diệp Hoa thấy tràng diện trước mắt, trong mắt tản ra nóng bỏng, rất lâu rồi không có nhìn thấy chiến đấu như vậy.
Cơ hội này cho Thanh Hư khá là đáng tiếc, sớm biết đối phương mạnh như thế, y đã tự mình ra tay thử một chút.
Nói không chừng đối phương còn có thể làm cho bản tôn trầy da, nếu may mắn, còn có thể chảy chút máu.
- Uyển Như.
Lăng Chiến quát lạnh một tiếng, quyết định không chơi đùa với Thanh Hư nữa, lần này nhất định phải giết chết tên mập kia.
Uyển Như đứng ở trong hư không hiểu ý của Lăng Chiến, mà trên người Lăng Chiến đồng thời cũng bộc phát ra khí tức doạ người, hai cỗ khí tức thế mà dung hợp lại cùng nhau.
Chuyện này khiến Thanh Hư có chút ngoài ý muốn, xem ra đối phương định chơi lớn.
- Tà Mị, chú ý một chút.
- Được.
Một chữ "được" rất đơn giản, chứng minh Tà Mị có được linh hồn của riêng mình.
Nguyên bản bầu trời tối tăm càng hắc ám hơn, vật thể phát sáng duy nhất chỉ còn lại mấy người đang chiến đấu.
Mà Uyển Như đứng ở trong hư không, như mặt trời chói mắt.
Phù một tiếng!
Phía sau lưng Uyển Như thế mà xuất hiện một đôi cánh lông vũ.
Chuyện này khiến cho mọi người kinh ngạc không thôi, hoàng kim nữ nhân đến cùng là một thanh kiếm, hay là thứ gì khác?
Thế mà còn có cánh.
Kỳ thật bây giờ Uyển Như còn chưa thực lực giương cánh, cần Lăng Chiến gia trì mới có thể miễn cưỡng mở ra một đôi cánh.
Mà mở ra một đôi cánh, thực lực trực tiếp tăng gấp bội!
- Ta có thể hủy đi kiếm của ngươi lần thứ nhất, như vậy cũng có thể hủy đi lần thứ hai!
Lăng Chiến quát lạnh một tiếng, Uyển Như trong hư không cầm đại bổng trong tay, hướng thẳng đến Tà Mị lao xuống, cả người phảng phất lưu quang.
Tà Mị mảy may không yếu, trở tay vung một đạo Trảm Sát đánh lên.
Tất sát kỹ của Như Dương, ở trong tay Uyển Như chỉ giống như là một chiêu thuận tay.
Bầu trời lập tức vang lên trận trận nổ vang, hai thanh kiếm tam đoạn hung hăng va vào nhau.
Liệt Cốt trong đội ngũ thấy cảnh này, trong lòng tiếc hận.
Muội tử thật tốt a, liều như vậy làm gì.
Nguyệt Hoa phảng phất biết Liệt Cốt đang suy nghĩ gì, quay đầu nhìn thoáng qua, Liệt Cốt có điểm chột dạ, lập tức dời ánh mắt.
Thế nhưng tinh tế nghĩ lại, tại sao mình phải sợ nàng, hiện tại mình đã vô địch, căn bản không cần sợ, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
Diệp Lưu thấp giọng nói ra:
- Kỳ thật đánh như thế, đối với Thanh Hư thúc thúc mà nói có hơi bất công.
- Thanh Hư không thích hợp cận chiến.
Tuyệt Thiên cũng ở bên cạnh bổ sung, Thanh Hư không thiện cần chiến, đây là chuyện mọi người đều biết.
- Hơn nữa lão tôn thượng ngươi còn bảo Thanh Hư không được dùng độc, đúng là chỉ biết đứng đó cho người ta đánh.
Diệp Tử Tử hai tay ôm cái ót, hững hờ nói ra.
Diệp Hoa hai tay vòng ngực, từ tốn nói:
- Nhìn xem là được rồi, chờ lúc nữa trở về lại hỏi chút chuyện.
Nghe thấy lão tôn thượng nói muốn hỏi, trong lòng đám thuộc hạ cảm thấy nặng nề, Lục Hồng huynh đệ thậm chí lấy ra quyển vở nhỏ, bắt đầu ghi chép hiện trường, mà Đấu Phù Thế vẫn không quên nhỏ giọng nói, đến lúc đó mượn bản ghi chép của bọn họ.
Lăng Chiến biết nhược điểm của Thanh Hư, cho nên mới để Uyển Như kiềm chế kiếm của đối phương lại, như vậy mình liền có thể thành công.
- Để ta nhìn kiếm thuật của ngươi như thế nào.
Lăng Chiến kiếm chỉ Thanh Hư lạnh giọng nói ra.
- Kiếm thuật của ta người bình thường không nhìn thấy được.
- Cách nói chuyện của ngươi thật khiến người ta chán ghét, chờ ta cắt lưỡi của ngươi xuống!
- Có lẽ ngươi không có cơ hội kia.
Thanh Hư bỗng nhiên để kiếm nằm ngang ở trước mặt, khiến Lăng Chiến chuẩn bị tiến công sững sờ, y lại muốn giở trò quỷ quái gì?!
Diệp Hoa thấy dáng vẻ Thanh Hư như thế, liền hừ lạnh một tiếng:
- Ta biết ngay con hàng Thanh Hư kia không có nói thật!
Thanh Hư chẳng qua là nói cho Diệp Hoa biết, kiếm của y có thể phục chế kiếm của người khác, cho nên Diệp Hoa mới đưa cơ hội lần này cho Thanh Hư.
Bất quá Thanh Hư muốn hô oan uổng, lão tôn thượng ngươi cũng không có hỏi a. . . nếu như hỏi, thuộc hạ khẳng định sẽ nói thật.
- Đến lúc này mới xuất ra, Thanh Hư thật biết nhẫn nại.
Bố Lai Đặc nhẹ nói ra.
Trong sân Thanh Hư chăm chú nhìn Lăng Chiến, nhẹ nói ra:
- Có lẽ ngươi đã biết, nhược điểm của ta thật ra là cận chiến, nhưng vì để cải thiện nhược điểm này, ta đã cải biến một chút.
- Nguyên bản không muốn lộ ra nhanh như vậy, dù sao đây là át chủ bài của ta, thế nhưng hiện tại. . . phải lộ ra rồi.
Chỉ thấy phía trên lưỡi kiếm của Thanh Hư thế mà chậm rãi tràn ra chất lỏng màu đỏ, có điểm giống như máu tươi.
Chuyện này khiến Lăng Chiến chấn động không thôi, cái tên mập mạp này, đến cùng có bao nhiêu bí mật?!
Trong lúc Lăng Chiến tức giận, lưỡi kiếm thế mà tràn ra Ảnh Tử màu đỏ, đạo Ảnh Tử màu đỏ này, thế mà dần dần biến ảo thành hình, đồng dạng cũng là muội tử, toàn thân đều tản ra hồng mang, ngay cả da đều là màu đỏ.
Lăng Chiến thấy cảnh này, cái cằm đều sắp rơi xuống mặt đất, Kiếm Linh của tên này, thế mà còn là song bào thai sao! ! !
Quả thật, kiếm của Thanh Hư. . . có hai cái Kiếm Linh.
Nhưng Thanh Hư chỉ có thể triệu hồi ra một cái Kiếm Linh, một cái khác đang ngủ say.
Tại thời điểm đột phá tam đoạn, một cái Kiếm Linh khác tựa hồ tỉnh lại, vừa rồi mới thỉnh cầu xuất chiến.
Yêu cầu cuồng vọng như vậy, Thanh Hư đương nhiên là đáp ứng, thả nàng ra chơi đùa.
Nhưng mà Kiếm Linh này có năng lực đặc thù gì, bản thân Thanh Hư cũng không rõ.
Dù sao mình cũng không có nghiên cứu qua, cho nên rất chờ mong Tà Mị màu đỏ thể hiện ra năng lực, hẳn rất bất phàm.
Bởi vì đây là tam đoạn, phương diện kỹ năng khẳng định sẽ vô cùng lợi hại.
- Ngươi cho rằng như thế ta liền sợ ngươi sao?!
Lăng Chiến gầm thét một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận