Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1053: Đánh Nhau

Phi Tuyết ngẫm lại cũng đúng, lo lắng của mình có hơi thừa.
Lần trước vì chuyện của Dạ Côn, Thánh Nhân vợt thẳng đến Côn Miểu giết người, bực khí phách này khiến người bội phục, ở trên Huyền Nguyệt đại lục vẫn chưa có người nào dám làm như thế.
Thánh Nhân chiếu cố Côn ca như thế, rõ ràng là sủng ái Dạ Côn, mà đối với Dạ Tần tựa hồ cũng giống như vậy, đoạn thời gian kia có thể nói là giao hết binh quyền cho Tần ca, chẳng qua là hiện tại lạnh nhạt Tân ca, Phi Tuyết mới cảm thấy mình nên bênh vực kẻ yếu.
- Khách quan, vịt quay có cần cắt ra không?
Dạ Côn cười nói:
- Không cần, tự mình tới cắt mới có linh hồn.
- Đúng thế, vậy khách quan từ từ dùng.
- Ăn đi, còn thất thần làm gì.
Dạ Côn gọi Phi Tuyết, lúc ta còn bé ngươi rất tinh quái, sao hiện tại lại sợ đầu sợ đuôi như thế.
Trong lúc Dạ Côn cùng Phi Tuyết ăn vịt quay, mấy bàn bên cạnh cũng đang nghị luận sôi nổi.
- Các ngươi có nghe nói gì không?
Một người trong đó nhỏ giọng nói ra, giống như sợ bị người khác nghe thấy.
- Có chuyện gì, lén lén lút lút.
- Ta nghe người ta nói, Thái Tử đá rơi Dạ gia Dạ Tần xuống rồi.
- Làm sao có thể, Dạ tướng quân là công thần, hiện tại nắm Dạ gia quân, tin tức này của ngươi không đáng tin cậy.
- Làm sao không đáng tin cậy, trong Dạ gia quân có huynh đệ của ta, vụng trộm nói cho ta biết, Thánh Nhân tựa hồ muốn đổi chức vị Dạ tướng quân.
- Thật có chuyện này ư?
- Còn không phải sao? Ta cảm thấy Dạ gia huynh đệ sẽ rơi đài.
Một người trong đó than nhẹ:
- Dạ gia như mặt trời ban trưa, nói là bá chủ Đông U cũng không đủ, xuất hiện loại tình huống tranh quyền đoạt thế cũng là chuyện bình thường.
- Đúng vậy, ngay cả đám bàn chi Dạ gia đều tới kiếm một chén canh, thật khiến người buồn nôn.
- Đúng thế, khiến cho Thái Kinh ô yên chướng khí, ta thật có chút hoài niệm Trưởng Tôn gia khi đó.
- Xuyt xuyt xuyt... nhỏ giọng một chút, nếu như bị người khác nghe thấy, sẽ mất đầu! ! !
Người kia nghe xong cũng bị dọa đến một mặt ảm đạm, vừa rồi cũng chỉ cảm thán một tiếng.
Những câu cảm thán này đã lọt vào trong tai Dạ Côn, mặc dù chỉ là một người cảm thán, nhưng nếu như liên tiếp xuất hiện, đối với Dạ gia mà nói cũng không phải chuyện tốt.
- Côn ca, người nghe xem, trong cung chướng khí mù mịt, kéo bè kết phái, Thánh Nhân chẳng quan tâm... người phải nghĩ biện pháp, bằng không thì thế cục tốt đẹp sẽ bị chôn vùi.
Phi Tuyết vừa mới dứt lời, cách đó không xa liền vang lên tiếng ẩu đả.
Dạ Côn đứng dậy nhìn lại, hình như là hai nhóm người đang đánh nhau, tội nghiệp lão bản nhìn bàn ghế của mình bị đánh nát.
Loáng thoáng, Dạ Côn còn có thể nghe thấy một chút đối thoại hung hăng càn quấy.
- Dạ Bàng, đừng tưởng rằng ngươi là bàng chi Dạ gia liền có thể hung hăng càn quấy, cẩn thận lao tử cáo ngươi!
- Lương Vĩnh Phi, người hung hăng càn quấy là ngươi, đừng cho là ta không biết.
- Thái Tử không tại, đám bàng chi Dạ gia các ngươi chỉ biết của thôi.
- Lương Vĩnh Phi, ngươi dám nói thêm một câu thử!
- Nói thì sao, Con chó nhà ngươi!
Lời vừa mới dứt, người của hai bên trong nháy mắt lại đánh nhau, tràng diện kia, người xung quanh đều giải tán hết.
Dạ Côn ăn thịt vịt, nhìn bọn họ ẩu đả, cảm thấy không tệ.
- Phi Tuyết, Dạ Bàng kia là ai?
- Dạ Bàng là hồng nhân bên cạnh Thái Tử, lần này Da gia ở ngoài tìm bàng chi, Dạ Bàng không tệ. .. cho nên được Thái Tử thu.
Dạ Côn khẽ cười nói:
- Vậy thoạt nhìn, tên Lương Vĩnh Phi kia hẳn là người của nhị thúc ta.
- Không sai, người này quả thật có chút bản sự, nhưng tâm cao khí ngạo, sợ là không làm được đại sự gì.
- Nếu thật không làm được gì, nhị thúc ta cũng sẽ không dùng y.
Dạ Côn cắn chân vịt, hững hờ nói ra.
Phi Tuyết cười một cái nói:
- Cũng đúng, Côn ca, ngươi không lên ngăn cản?
- Trước nhìn kỹ hẵng nói, hai người kia ẩu đả bên đường, nói nhẹ không nhẹ, nói năng cũng không nặng.
- Côn ca, sao ta cảm giác ngươi nói chuyện mang sáo lộ.
Dạ Côn nghĩ đến... có lẽ là làm gia chủ tại Thiên Cung, cho nên tư tưởng có hơi thay đổi.
- Có sao?
Dạ Côn trêu đùa một tiếng , vừa ăn vừa nhìn.
Nhưng mà hai phe càng đánh càng hung, căn bản không có ý dừng lại, thậm chí đánh lâu như vậy, người của nha dịch cũng không nhìn thấy đâu, xem ra có vấn đề.
- No rồi.
Dạ Côn ném xương xuống đất nói ra.
- Là về nhà, hay là?
- Đã không dám tới, vậy ta liền tới nhìn thử một chút.
Dạ Côn lau dầu trong tay, hướng thẳng đến hiện trường ẩu đả, Phi Tuyết cũng đuổi theo sát.
Lúc này lão bản tranh thủ thời gian đuổi theo giữ chặt Phi Tuyết:
- Khách quan, ngài vẫn chưa trả tiền.
Phi Tuyết chỉ chỉ áo trong:
- Lão bản, ngươi nhìn ta giống như có mang tiền sao?
- Khách quan, đừng đùa mà, tiểu nhân kiếm chút tiền lẻ không dễ dàng gì.
- Chỉ đùa một chút thôi, trước đi xử lý sự tình, lúc nữa trả tiền cho ngươi.
Lão bản gắt gao lôi kéo Phi Tuyết, một bộ ngươi chính là muốn ăn cơm chua, làm Phi Tuyết rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ Dạ Côn đến, đáng tiếc không thể nhìn thấy Côn ca trang bức.
Dạ Côn rất nhanh liền xâm nhập hiện trường, nhìn tình cảnh xốc xếch bên trong.
Hai tên chủ nhân không thèm để ý thân phận đánh nhau, thế mà còn kéo tóc. .. loại ẩu đả này cũng thật độc đáo.
- Ai nha, mau nhìn người kia, tựa hồ sắp chết.
- Ghê gớm, náo ra nhân mạng.
Đám người xem trò vui xung quanh dồn dập kinh hồ, tranh thủ thời gian lui ra phía sau, miễn bị liên lụy vào.
Chuyện này ngược lại giúp Dạ Côn tiến vào chiến trường" dễ dàng hơn.
Đám người kia đã đánh đến đỏ mắt, trông thấy có một tên đầu trọc đến, liền trực tiếp đánh tới một quyền.
Dạ Côn nắm chặt nắm đấm nam nhân, hô to một tiếng:
- Đều dừng tay.
Căn bản không có ai nghe Côn ca, tiếp tục đánh, khiến Dạ Côn có chút không vui.
- Dừng tay!
Dạ Côn khẽ quát một tiếng, bọn họ rốt cuộc dừng tay, toàn bộ nhìn về phía Côn ca.
Mặc dù Dạ Bàng cùng Lương Vĩnh Phi chưa thấy qua Dạ Côn, nhưng cũng đã được nghe nói đến, chủ yếu là cái tiêu chí đầu trọc kia quá bắt mắt, còn có cỗ khí chất đặc biệt.
Đây chính là Dạ gia đại công tử, là người được Thánh Nhân coi trọng nhất.
Dạ Bàng cùng Lương Vĩnh Phi lập tức chạy tới, chắp tay nói:
- Gặp qua Dạ Công tử.
Đám người xung quanh dồn dập nghị luận, không ngờ người trẻ tuổi này lại là Dạ gia đại công tử ...
Kỳ thật tại Thái Kinh, có người trẻ tuổi bắt chước Dạ Côn để đầu trọc, dẫn đến xuất hiện rất nhiều Côn ca giả, mọi người nhìn thấy đầu trọc cũng không có kích động như vậy, ai biết là thật hay giả, Thái Kinh lớn như vậy, cũng không phải người nào cũng từng gặp qua Côn
ca.
Dạ Côn buông nam nhân ra, nhìn hai người trước mặt từ tốn nói:
- Vì sao đánh nhau?
Dạ Bàng cung kính nói ra:
- Dạ công tử, ta gọi Dạ Bàng, là bàng chi Dạ gia.
Lương Vĩnh Phi thầm nghĩ Dạ Bàng xảo quyệt, thế mà bấu víu quan hệ, lập tức nói ra:
- Dạ Công tử, ta ban đầu ở chỗ này uống nước, mà vị Dạ Bàng này cố ý gây chuyện, chúng ta chỉ là phản kích.
- Là như thế ư?
Dạ Côn nhìn Dạ Bàng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận