Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 312: Xong

Sắc mặt mọi người không hề tốt đẹp gì, đang đàm luận việc này, không ngờ thiên thạch rơi xuống đỉnh đầu mình.
Loại ngụ ý này đơn giản chính là tuyên chiến đến từ Dạ Côn, nào có chuyện trùng hợp như vậy, chỗ này lớn như vậy, rơi chỗ nào không rơi, lại rơi ngay đầu mình?
Thế nhưng dù kẻ địch hung ác đến cỡ nào, ở trước mặt lão tôn thượng, đều chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Lão tôn thượng hiện tại bất động, đó là đang cân nhắc đến cảm thụ của nữ nhi, nếu như xem nhẹ cảm thụ của nữ nhi, liền trực tiếp giết Dạ Côn là được.
Cũng không muốn nhìn thấy lịch sử tái diễn.
Tuyệt Thiên trầm giọng nói ra:
- Cho dù Dạ Côn kia có ba đầu sáu tay, ở trước mặt lão tôn thượng cũng không đáng nhắc tới.
- Chuyện này không thể qua loa được, các ngươi biết không?
Diệp Hoa từ tốn nói, nhìn chăm chú tất cả mọi người.
- Vâng! Lão tôn thượng!
- Đi đi.
Diệp Hoa phất phất tay.
- Thuộc hạ cáo lui.
Đám thuộc hạ lập tức rời khỏi đại điện, nhưng cũng đang thì thầm nói chuyện, thảo luận Dạ Côn đến cùng là thần thánh phương nào, thật sự muốn tận mắt gặt mặt.
Lúc này Ngụy Thường cùng Tuyệt Thiên đi chung với nhau, Ngụy Thường hơi cau mày, mà Tuyệt Thiên lại thấp giọng nói ra:
- Lần này sao lão tôn thượng không phái ngươi đi?
- Lão tôn thượng biết quan hệ giữa ta cùng A Ly rất tốt, sợ ta sẽ có tư tâm.
Ngụy Thường thấp giọng nói ra.
Tuyệt Thiên thở dài một hơi:
- Kỳ thật nhiệm vụ này rất khó khăn, còn không bằng giao cho ngươi.
- Tôn thượng đó là tin tưởng ngươi có thể làm tốt.
Ngụy Thường vỗ vỗ bả vai Tuyệt Thiên, nhanh chân rời đi.
Tuyệt Thiên lắc đầu, theo một phương hướng khác rời đi, nếu nhiệm vụ đã tới tay, vậy phải lên kế hoạch thật tốt mới được.
Một bên khác, Côn ca đang ôm thê tử nằm ngáy o o, thật tình không biết cha vợ của mình đã bắt đầu động thủ với mình.
Hơn nữa còn là hạ sát thủ.
So với cha vợ Dạ Tần còn hung ác hơn mấy vạn lần, thậm chí còn không chỉ nhiêu đó.
Sáng sớm, nhiệt độ Thái Kinh bỗng nhiên hạ thấp không ít, mọi người đều mặc lấy trường bào thật dày ra cửa, trùm lên khăn quàng cổ bằng nhung.
Lúc này Dạ Côn đang nằm mơ, trên trán xuất hiện mồ hôi.
Trước mặt mình có một khô lâu, trong hốc mắt trống rỗng của khô lâu tản ra hồng mang, khiến người ta không rét mà run.
Chỉ thấy khô lâu tiện tay nhất chỉ, một đạo hồng mang từ ngón tay bắn ra, xuyên thấu trái tim của mình, căn bản không có cách động đậy.
Đau đớn kịch liệt khiến cho Dạ Côn thở dốc từng ngụm, nhìn khô lâu đi tới chỗ của mình, càng ngày càng gần...
Năm ngón tay bằng xương trắng hếu bắt lấy đầu của mình.
Ầm!
Dạ Côn lập tức giật mình tỉnh lại, hô hấp dồn dập, ánh mắt mang theo kinh hoảng.
- Phu quân, ngươi thế nào?
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đã sớm phát hiện Dạ Côn dị thường, nhưng gọi làm sao cũng không tỉnh, thấy bộ dáng Dạ Côn như thế, khẳng định là mơ thấy ác mộng.
Đưa tay xoa mồ hôi trên trán phu quân.
Dạ Côn thở dốc, nuốt một ngụm nước bọt:
- Vừa rồi ta gặp phải ác mộng.
- Ác mộng gì, có thể dọa ngươi thành bộ dáng này?
Nhan Mộ Nhi lo lắng nói ra, đây là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng của phu quân.
Dạ Côn nhìn thê tử một chút, âm u nói ra:
- Ta mộng thấy một cái khô lâu, ở trước mặt y ta không cách nào động đậy, thậm chí bị y bóp nổ đầu.
Diệp Ly nghe xong sầm mặt lại, chuyện này... làm sao giống như vậy.
- Trong hốc mắt khô lâu kia còn bốc lên hồng quang, rất dọa người, gần nhất có phải đắc tội tiểu nhân, cho nên báo mộng cho ta biết trước hay không.
Dạ Côn cười khẽ một tiếng, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Diệp Ly có thể khẳng định, phu quân mộng thấy... hẳn là phụ thân rồi...
Thế nhưng phu quân chưa gặp qua phụ thân, làm sao lại mơ thấy được? Như vậy chỉ có một lý do, đó chính là phụ thân tiến vào giấc mộng của phu quân
Trong mộng, tuyên cáo tử vong!
- Ly Nhi, một giấc mộng mà thôi, xem nàng bị dọa kìa.
Dạ Côn đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt Diệp Ly.
Diệp Ly lấy lại tinh thần miễn cưỡng cười cười:
- Ta còn không phải lo lắng cho ngươi sao, hừ.
- Ly Nhi thật tốt.
- Chỉ biết nói ngoài miệng như thế, chúng ta đều nghe chán rồi, có phải hay không... Mộ Nhi.
- Ưm ưm ưm, đúng vật.
Nhan Mộ Nhi biểu thị, chiêu vuốt mông ngựa này của ngươi đã không còn tác dụng, đến đổi trò mới.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, cười nói:
- Rời giường.
Sáng sớm, các cô gái làm đồ ăn sáng, Dạ Côn dĩ nhiên phải chỉ dẫn đệ đệ tu luyện, mà Liệt Cốt đang ngẩn người ngồi ở trên bậc thang.
Phi Tuyết quét dọn như thường ngày, Đông Tứ và Đát Từ đứng ở bên cạnh chờ đợi.
Duy chỉ có thiếu đi hai người Nguyên Chẩn cùng Phong Điền.
Dạ Tần đánh quyền tò mò hỏi:
- Đại ca, ngươi nói hai tiểu tử kia đêm qua làm cái gì?
Dạ Côn cười cười:
- Còn có thể làm gì, khẳng định cùng cô nương đêm dài đằng đẵng.
Lời này vừa mới dứt âm, liền thấy Nguyên Chẩn cùng Phong Điền trở về.
Mọi người lập tức nhìn lại...
Vốn cho rằng hai người sẽ cao hứng bừng bừng trở về, dù sao hoàn thành đại sự trong đời.
Thế nhưng hai người cũng không vui vẻ, mà là...
Bị người đánh.
Dạ Côn đột nhiên nghĩ đến ba chữ...
Tiên nhân khiêu.
Liền nói hai người bọn họ làm sao đắc thủ dễ dàng như vậy, nguyên lai là bị người mưu hại.
Lúc này Nguyên Chẩn cùng Phong Điền bụm mặt, lén lút.
- Hai người các ngươi đến đây.
Dạ Côn hô lên.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền cảm thấy thật mất mặt.
- Côn ca.
- Các ngươi thế nào vậy?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Côn ca, Thái Kinh này quá thâm trầm.
Nguyên Chẩn bụm mặt nói ra.
Dạ Côn lên tiếng cười nói:
- Làm sao lại thâm trầm rồi? Đêm qua hai người các ngươi không phải rất vui vẻ ư? Bộ dáng còn rất đắc ý.
- Côn ca, chúng ta sai, không nên ở trước mặt Côn ca ngươi trang bức, quả nhiên gặp phải báo ứng.
Nguyên Chẩn thật giận, tự nhiên ở trước mặt Côn ca trang bức, đó không phải là muốn chết sao... quả nhiên báo ứng liền tới.
Dạ Côn biểu lộ là như vậy


(


,


)


.
Các ngươi sao phải khổ vậy chứ.
Dạ Tần vỗ vỗ bả vai của hai người cười nói:
- Có thể trở về là tốt, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.
- Mau tới ăn sáng.
Trưởng Tôn Nhị bưng món ăn vừa mới nấu xong tới, đều là món ăn giúp đại ca bồi bổ, dĩ nhiên cũng phải bồi bổ cho phu quân.
- Được.
Dạ Tần lên tiếng, thở dài một hơi... cảm giác mình sắp đột phá Kiếm Sư, tiến gần đại ca một bước.
Liệt Cốt đứng dậy, mặt xám như tro.
Dạ Côn rất là tò mò, hôm qua sau khi Liệt Cốt thúc trở về, liền kỳ kỳ quái quái, giống như tai vạ đến nơi vậy.
Diệp Ly đi tới phát hiện Liệt Cốt có chút không bình thường, xem ra chút nữa phải đi hỏi tình huống một chút.
Mọi người một bên ăn sáng, một bên nghe Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nói chuyện trời đất, xem như bắt đầu một ngày mới.
Sau khi ăn xong, Diệp Ly tìm một cơ hội, cùng Liệt Cốt đơn độc nói chuyện.
- Liệt Cốt thúc, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Diệp Ly nghiêm túc hỏi
Liệt Cốt nhìn về phía Diệp Ly, đột nhiên hai tay bắt lấy bả vai Diệp Ly:
- A Ly, Liệt Cốt thúc có lỗi với con...
Nghe thấy Liệt Cốt nói như vậy, A Ly liền biết tình huống không đúng.
- Đến cùng là thế nào?
- Lão tôn thượng phái ta tới, thế nhưng... Nguyệt Hoa nàng không yên lòng ta, cũng đến đây...
- Xong...
Diệp Ly có chút choáng váng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận