Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 277: Cùng Đi Thái Kinh

Hồn Thí Thiên căn bản không hề suy nghĩ, nói thẳng:
- Được.
Nếu như có thể che giấu chuyện hài nhi, Hồn Thí Thiên sẽ làm tất cả, y quả thật không muốn khiến Uyển Nhiên thất vọng lần nữa.
- Ngươi muốn đi Thái Kinh sao? Ngươi tại sao phải mang Hồn Thí Thiên đi Thái Kinh, Thái Kinh xa như vậy...
Uyển Nhiên lần nữa nắm lấy tay Hồn Thí Thiên, tựa hồ không cho phép Hồn Thí Thiên đi Thái Kinh.
Đối với Thái Kinh mà nói, thật sự là quá xa... xa tới mức Uyển Nhiên đều không dám hy vọng xa vời.
Thương Minh không nói chuyện, chậm rãi đứng dậy:
- Các ngươi tâm sự đi, nói chuyện phiếm xong liền trở lại Thái Kinh.
Nói xong Thương Minh liền rời khỏi nhà gỗ.
- Hồn Thí Thiên, ngươi đến cùng làm sao vậy, có phải ngươi còn có chuyện gì gạt ta hay không?
Uyển Nhiên lòng nóng như lửa đốt, vì sao trong vòng một ngày lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, không thể an tĩnh sống qua ngày sao... giống như trước đây.
Hồn Thí Thiên nhìn Uyển Nhiên, quan hệ của hai người thoạt nhìn tựa như vợ chồng, nhưng cho tới bây giờ hai người đều không biểu đạt qua cái gì, cũng không có hứa hẹn qua cái gì, cho người ta một loại cảm giác mơ hồ.
Hồn Thí Thiên cũng muốn cho Uyển Nhiên danh phận, nhưng y không dám hứa hẹn, mình là người vạn ác bất dung, dùng hài nhi tới tu luyện, cho dù không làm gì thì mạng của mình cũng không kéo dài được bao lâu.
Hôm nay trúng một quyền, chỉ sợ một năm cũng không qua nổi.
Hồn Thí Thiên làm sao có thể hứa hẹn.
Thật không đành lòng để Uyển Nhiên lại, sợ nàng gặp phải người xấu, nóc nhà hỏng không ai sửa.
- Uyển Nhiên, không có chuyện gì, giữa chúng ta có chút hiểu lầm, đến Thái Kinh nói rõ ràng là được.
Hồn Thí Thiên chỉ muốn quãng đời còn lại chăm sóc Uyển Nhiên thật tốt, không để nàng bị khi dễ, nếu có thể thì giúp Uyển Nhiên tìm một tên phu quân tốt, ít nhất mình chết đi cũng sẽ không lo lắng.
- Thế nhưng... thế nhưng Thái Kinh xa như vậy, ta...
Uyển Nhiên không bỏ, nhưng phần lớn là lo lắng, sợ Hồn Thí Thiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hồn Thí Thiên đưa tay vỗ vỗ đầu Uyển Nhiên, cảm giác tựa như một tên đại ca ca:
- Uyển Nhiên, sẽ rất nhanh, qua mấy ngày liền trở lại.
- Ngươi gạt ta, cho dù ngồi phi thuyền, vừa đi vừa về đều phải mất trên dưới một tháng.
Uyển Nhiên cũng từng nghe người trong trấn nói, huống hồ nơi này cách cảng phi thuyền rất xa.
- Uyển Nhiên, nghe lời.
- Ta không nghe!
Nhìn khuôn mặt quật cường của Uyển Nhiên, Hồn Thí Thiên đột nhiên lộ ra nụ cười khổ, hôm nay đã thành bộ dáng này, nhưng nhìn bộ dáng lo lắng khả ái của Uyển Nhiên, vì sao lại rất muốn cười đâu, trong lòng rất ấm áp.
- Ngươi còn cười... làm sao đáng ghét như vậy.
Uyển Nhiên tức giận đánh ngực Hồn Thí Thiên.
Mặc dù rất nhẹ, nhưng cũng khiến cho Hồn Thí Thiên khẽ nhíu mày.
- Thật xin lỗi, có phải ta ra tay quá nặng hay không?
Uyển Nhiên thấy Hồn Thí Thiên tựa hồ không thoải mái, lại lo lắng.
- Nói giống như ngươi rất lợi hại vậy.
- Đến lúc nào rồi, ngươi còn đùa giỡn như vậy, nghiêm túc chút... không cho phép ngươi hi hi ha ha.
Hồn Thí Thiên thu hồi nụ cười:
- Được, ta nghe Uyển Nhiên.
- Thật?
- Ừm.
- Vậy ta muốn đi theo ngươi đến Thái Kinh, như thế ta mới có thể yên tâm.
Uyển Nhiên chững chạc đàng hoàng nói ra, không có ý đùa giỡn, hôm nay chờ đợi khiến Uyển Nhiên rất lo lắng, Uyển Nhiên không muốn đợi thêm nữa, tình nguyện đi theo bên cạnh Hồn Thí Thiên.
Hồn Thí Thiên trầm giọng nói ra:
- Không được.
- Vì sao không được, ngươi vừa rồi còn nói nghe ta, ngươi lại gạt ta!
- Uyển Nhiên, ta biết ngươi lo lắng cho ta, thế nhưng Thái Kinh cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng của ngươi.
Hồn Thí Thiên là sợ Uyển Nhiên bị bắt lại, bởi vì hiện tại Uyển Nhiên đã biến thành nhược điểm của mình.
Nhưng nếu như lưu Uyển Nhiên ở nơi này, mình cũng sẽ không yên tâm...
Mang cũng không yên lòng, không mang theo cũng không yên lòng.
Mang, ít nhất còn có thể nhìn thấy người.
- Ta mặc kệ, ngươi lừa gạt ta, ta liền không thích ngươi.
Xem dáng vẻ quyết tâm của Uyển Nhiên, Hồn Thí Thiên khẽ thở dài một tiếng:
- Ta đi hỏi một chút.
Thấy Hồn Thí Thiên thỏa hiệp, Uyển Nhiên ôn nhu nói:
- Nói khéo một chút, đừng làm lão nhân gia tức giận.
- Biết.
Hồn Thí Thiên nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt Uyển Nhiên.
Đi ra ngoài phòng.
- Còn muốn mang nàng đến Thái Kinh? Bản thân ngươi còn khó bảo toàn.
Thương Minh từ tốn nói, hiến tế nhiều hài nhi như vậy, nghịch thiên phạm thượng...
Hồn Thí Thiên trầm giọng nói ra:
- Uyển Nhiên ở lại nơi này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, đến Thái Kinh, ta giúp nàng tìm một nhà trong sạch, áo cơm không lo, như thế ta cũng có thể yên tâm.
Thương Minh bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, mang theo một tia châm chọc, ác nhân như vậy, thế mà bộc phát lương tâm, thật khiến người ta cảm thán.
- Liền không thể cho Kiếm Đế ta một chút tình mọn sao?
Hồn Thí Thiên lạnh giọng nói ra, mặc dù hiện tại mình thụ thương, nhưng còn có lực đánh một trận.
Những thủ hạ của ngươi đều là cặn bã, có lẽ chỉ có ngươi mới có chút bản lãnh.
- Nói đúng lắm, Kiếm Đế cũng cần mặt mũi, đi.
Thương Minh quyết định vẫn là mang người sống trở về, như thế sẽ tiện bàn giao với Thánh Nhân.
Sau đó Thương Minh lại bổ sung một câu:
- Nơi ở của Uyển Nhiên do ta an bài, ngươi yên tâm đi.
- Được, ta tin ngươi, nhưng nếu như Uyển Nhiên xảy ra chuyện gì, ngươi liền chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của một tên Kiếm Đế đi.
Ánh mắt Thương Minh hơi hơi chìm xuống:
- Tuy ngươi là Kiếm Đế, nhưng còn chưa lĩnh ngộ Kiếm Đế chi ý, cho nên mới bị đánh thành như vậy.
- Cho dù là Kiếm Đế chân chính, cũng sẽ biến thành dạng này, địch nhân của ta không phải ngươi có thể tưởng tượng.
Lời của Hồn Thí Thiên ngược lại khiến Thương Minh rất tò mò, địch nhân của y đến cùng là ai?
Thánh Nhân đã đáp ứng Hồn Thí Thiên, sẽ cho Cửu Cung Các một câu trả lời thỏa đáng, thế nhưng Thánh Nhân không biết, Hồn Thí Thiên chính là hung thủ sát hại vô số hài nhi, nếu hai thứ này đụng nhau, không biết Thánh Nhân sẽ lấy mạng Hồn Thí Thiên, chiêu cáo thiên hạ.
Hay là bao che Hồn Thí Thiên, để Thái Kinh có thêm một vị Kiếm Đế đây?
Loại lựa chọn này hẳn rất khó, nhất định phải có quyết đoán mới được.
- Chuẩn bị đi, thời gian cấp bách, ngày mai Thánh Nhân hẳn sẽ trở lại Thái Kinh.
Chỉ sợ Thương Minh còn không biết, Thánh Nhân có lẽ phải lưu lại An Khang châu mấy ngày, bởi vì có sứ thần treo, phải làm minh bạch mọi chuyện rồi mới trở lại Thái Kinh.
Hồn Thí Thiên nhẹ gật đầu, đi vào trong nhà, phát hiện Uyển Nhiên đang thanh lý quần áo, phảng phất như muốn mang theo tất cả mọi thứ vậy.
- Uyển Nhiên, không cần mang theo nhiều như vậy, chúng ta có thể đến Thái Kinh mua.
- Như vậy sao được, nghe nói đồ ở Thái Kinh rất đắt, động một chút là mấy kim tệ, Hồn Thí Thiên... chúng ta phải tiết kiệm tiền biết không? Về sau hài tử còn cần tiêu xài, học tư thục, đến học viện, thành hôn, chờ một chút...
Uyển Nhiên vừa nói vừa thanh lý quần áo, nhưng Hồn Thí Thiên đứng ở phía sau đã choáng váng.
Hài tử?
Hồn Thí Thiên cho tới bây giờ đều không hy vọng xa vời mình có hài tử, thế nhưng nghe thấy Uyển Nhiên nói thế, không khỏi sinh ra huyễn tưởng với tương lại.
Hình ảnh một nhà ba người chậm rãi hiện lên trước mắt Hồn Thí Thiên, ràng như thế.
Uyển Nhiên đưa lưng về phía Hồn Thí Thiên, khuôn mặt đỏ bừng, vừa rồi nói nhanh... thế mà nói ra... thật là mất mặt.
Sao có thể nói không xấu hổ như vậy, mắc cỡ chết người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận