Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 648: Chúng Ta Hợp Tác?

- Hồi sứ thần, là cầm nữ đang khảy đàn.
- Ồ? Chính là cầm nữ bên trong Tha Hương Tư kia?
Dạ Côn cảm giác vận khí không tệ, vậy mà cũng có thể đụng phải.
- Đúng vậy sứ thần.
Dạ Côn định đi gặp vị cầm nữ này, dù sao theo tiếng đàn mà nói, có mấy phần thực lực, quả thật không tệ.
Thật xa, Dạ Côn đã nhìn thấy một đám cung nữ đứng ở ngoài đình, mà ở trong đình có một nam tử mặc áo bào vàng đang ngồi, đối diện là một vị nữ tử đang ngồi quỳ, nhưng bởi vì quá xa, không thấy rõ tướng mạo cho lắm.
Nhưng dần đến gần, Dạ Côn cũng nhìn thấy tướng mạo của hai người...
Dáng vẻ vị Hoàng Đế này có vài phần anh tuấn, tuổi tác tựa hồ còn rất trẻ, bất quá uy nghiêm vẫn có, rất phù hợp với thân phận Hoàng Đế.
Mà lúc Dạ Côn thấy cầm nữ quỳ ngồi dưới đất, trong lòng hơi có cảm xúc, không hổ là cầm nữ, thật không còn lời nào để nói...
Nhất là lúc nàng quỳ ngồi dưới đất đánh đàn, Dạ Côn rất tò mò, ánh mắt của Hoàng Đế đang nhìn ở chỗ nào thế kia.
- Ngoại thần tham kiến Hoàng Thượng.
Dạ Côn chắp tay hô, lễ nghi vẫn phải đầy đủ.
Theo Dạ Côn hô như thế, tiếng đàn chấm dứt, Hoàng Đế hơi hơi híp mắt lập tức mở mắt ra, nhìn về phía Dạ Côn, lập tức cười nói:
- Dạ công tử tới rồi à, mời ngồi.
Trong lòng Dạ Côn cảm thán, Cổ U các ngươi thật hiếu khách, có phải quá nhiệt tình rồi hay không.
Tào công công ở bên cạnh cho cung nữ một cái ánh mắt, tất cả cung nữ khom người lui ra, ngay cả Tào công công cũng giống như vậy.
Mà cầm nữ quỳ ngồi dưới đất cũng đứng dậy, tựa hồ dự định rời đi.
Bất quá Hoàng Đế từ tốn nói:
- Khinh Nhu, không cần rời đi.
Dạ Côn lập tức biết tên thật của cầm nữ, Khinh Nhu... nhưng nhìn cái kia... thật không khinh nhu nha, rất là lắng đọng.
Trong lòng Khinh Nhu cảm giác nặng nề, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục ngồi quỳ trên mặt đất.
Lúc này Dạ Côn cũng có chút tội nghiệp cho vị cầm nữ này, phải biết, cung nữ lui ra ngoài là để tránh hiềm nghi.
Hoàng Đế thế mà lưu nàng lại, như vậy chuyện tiếp theo nàng nghe, chỉ sợ sẽ là tuyệt mật...
Sau đó chỉ có hai lựa chọn.
Chết.
Hoặc là đổi loại kiểu chết.
Hoàng Đế chính là lãnh khốc vô tình như vậy...
- Dạ công tử, vị này chính là cầm nữ nổi danh Cổ U chúng ta, vừa rồi nhất định Dạ công tử cũng đã nghe vài đoạn, cảm thấy thế nào?
Tống Hoa Cơ nhẹ cười nói, không có giá đỡ Hoàng Đế, càng giống như một người bạn.
Dạ Côn nhìn Hoàng Đế trước mặt một chút, ngươi là thật tâm mời ta nghe đàn sao? Côn ca làm sao cứ cảm thấy không đúng.
- Lúc vừa mới tới Cổ U, Bành tướng quân đã nói đến cầm nữ, lúc ấy ta liền muốn nghe xem cầm nữ khảy đàn, nhưng nghe nói cầm nữ rất hiếm khi khảy đàn, đành tiếc hận một thoáng, không ngờ hôm nay lại gặp được, đều là nhờ phúc của hoàng thượng.
Tống Hoa Cơ nghe xong mỉm cười, cảm giác Dạ Côn quả thật không tệ, tuyệt đỉnh thông minh.
- Khinh Nhu, nếu Dạ công tử muốn nghe, vậy liền khảy một khúc đi.
Khinh Nhu hơi hơi thở dài một hơi, cung kính nói ra:
- Vâng, ta sẽ khảy một khúc Giang Nam tặng cho Hoàng Thượng cùng sứ thần.
Vừa mới dứt lời, tiếng đàn duyên dáng liền phiêu đãng vangl ên, Dạ Côn cảm thấy quả thật có ý vị, cầm kỹ rất cao, nhưng có mấy âm không có chưởng khống tốt, có thể là do quá khẩn trương.
Tống Hoa Cơ nhắm mắt lại nghe, đột nhiên hỏi:
- Dạ công tử cảm thấy Cổ U như thế nào?
- Cổ U rất tốt, thoạt nhìn rất phồn vinh mạnh mẽ.
- Dạ công tử, lần này tới mục đích là ngưng chiến ư?
Tống Hoa Cơ tiếp tục hỏi.
- Đúng vậy Hoàng Thượng, ngưng chiến đối với hai nước đều tốt.
- Quả thật là như thế, nhưng bản hoàng vẫn hy vọng Dạ công tử có thể giúp bản hoàng một chút.
Dạ Côn biết kịch hay đã tới, tò mò hỏi:
- Không biết Hoàng Thượng muốn ngoại thần giúp chuyện gì?
- Dạ công tử mới tới Cổ U, chỉ sợ không biết hiện thời Thái Hoàng Thái Hậu buông rèm chấp chính, Hoàng Đế các đời đều muốn ngăn cản loại hành vi này, Dạ công tử có thể giúp đỡ Dạ gia đoạt lấy Thái Kinh, chắc hẳn cũng có thể giúp đỡ bản hoàng đi...
Đinh!
Tiếng đàn đứt đoạn.
Tống Hoa Cơ mở mắt, nhìn Khinh Nhu hốt hoảng.
Dạ Côn nhìn vị Khinh Nhu cô nương này một chút, nghe được chuyện như vậy, sợ rằng Khinh Nhu cô nương không sống qua buổi tối ngày hôm nay.
Đáng tiếc... đáng tiếc a...
Tống Hoa Cơ nhìn Khinh Nhu lạnh nhạt nói ra:
- Cầm nữ hẳn sẽ không phạm phải loại sai lầm này đi.
- Thật có lỗi, Hoàng Thượng.
Khinh Nhu nhanh chóng bồi tội.
Tiếng đàn lần nữa vang lên, nhưng đã không còn cỗ ý cảnh như lúc trước.
Bất quá Tống Hoa Cơ cũng không để ý, y nhìn Dạ Côn cười nói:
- Dạ công tử, ngươi cảm thấy đề nghị của bản hoàng như thế nào?
- Hoàng Thượng, vừa rồi ngươi khiến ngoại thần có hơi hoảng hốt a.
Dạ Côn giả vờ rất hoảng, nhưng trong nội tâm đang tính toán ý nghĩ của Hoàng Đế...
Nếu như đây là Hoàng Đế gài bẫy, đó không phải là tự chui đầu vào lưới ư? Côn ca là người ngu như vậy sao.
- Dạ công tử không cần hoảng hốt, vừa nãy những lời bản hoàng nói là thật.
Tống Hoa Cơ bình tĩnh nói ra.
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Hoàng Thượng, ta chẳng qua là tới đàm ngưng chiến, cũng không muốn nhúng tay vào nội bộ quý quốc.
- Dạ công tử, bản hoàng đã nói đến thế, có ý gì ngươi hẳn rõ ràng, ngươi có thể... suy tính một chút, đoán chừng nhân mã của Thái Hoàng Thái Hậu đã sắp tới.
Quả nhiên, theo Tống Hoa Cơ dứt lời, ngoài đình đã vang lên tiếng hô.
- Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến sứ thần.
Dạ Côn quay đầu nhìn thoáng qua, đó không phải là Bành Phi Phi sao?
Tống Hoa Cơ cúi đầu hướng phía Dạ Côn nói ra:
- Ngươi nhìn bản hoàng, thật giống như một vị Hoàng Đế sao?
Sau khi nói xong liền đứng lên, mang theo ý cười nhìn Dạ Côn.
Nhưng nhìn cái nụ cười này, Dạ Côn cảm thấy Tống Hoa Cơ quả thật rất thảm.
Ngoại trừ danh hiệu Hoàng Đế, muốn binh không có binh, muốn cái gì không có cái đó.
Bành Phi Phi bước nhanh đi tới:
- Thần tham kiến Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến sứ thần.
- Đã trễ thế như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu vẫn chưa nghỉ ngơi sao?
Bành Phi Phi nhẹ nói ra:
- Thần không biết, thần chẳng qua là chuyển đạt lời nói của Thái Hoàng Thái Hậu.
Dạ Côn cảm giác Hoàng Đế quá uất ức a, thế mà bị một tên tướng quân uy hiếp.
Tống Hoa Cơ giơ tay lên:
- Đi đi, đừng quấy rầy bản hoàng nghe hát.
- Vâng!
Bành Phi Phi chắp tay, hướng phía Dạ Côn cười nói:
- Sứ thần, mời.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, theo Bành Phi Phi rời đi.
Mà Tống Hoa Cơ tiếp tục nhắm mắt nghe hát, tựa hồ căn bản không chút lo lắng...
- Khinh Nhu, nhạc khúc có hơi thấp.
Tống Hoa Cơ từ tốn nói.
Khinh Nhu quá sợ hãi:
- Hoàng Thượng thứ tội.
- Thái Hoàng Thái Hậu thật là phí không ít tâm tư, như thế nào mới có thể bồi dưỡng ra một cô nương như ngươi đây?
Tống Hoa Cơ chậm rãi mở mắt, ngón trỏ nâng cái cằm của Khinh Nhu lên.
Khinh Nhu nuốt một ngụm nước bọt:
- Hoàng Thượng, ngài đang nói gì thế? Dân nữ nghe không hiểu.
- Đáng tiếc túi da tốt như vậy, đi trong hồ, có lẽ ngươi liền nghe hiểu.
- Hoàng Thượng... Hoàng Thượng... dân nữ oan uổng, dân nữ thật không biết gì hết.
Khinh Nhu ném chiếc đàn ở trong ngực sang bên cạnh, gắt gao dập đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận