Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 369: Đánh Liền Đánh

Tuyệt Thiên nghe xong cũng nổi lên nghi ngờ:
- Ngươi gặp qua?
- Cũng không biết có phải hay không, bộ dáng rất suất khí, nói chuyện rất ngưu bức, bên cạnh còn có một tiểu nữ hài để kiểu tóc song đuôi ngựa, nguyên bản còn tưởng rằng rất đáng yêu, kết quả một thoáng liền giết rất nhiều người, siêu cấp hung tàn.
Dạ Côn nghĩ đến hình ảnh kia liền cảm thấy thổn thức, đúng là một đám người giết người không chớp mắt.
Kiểu tóc song đuôi ngựa, đó chính là tiêu chí của Diệp Tử Tử.
- Vậy thì đúng rồi, người ngươi gặp chính là phụ thân của A Ly cùng Lưu Nhi.
Tuyệt Thiên từ tốn nói, ánh mắt vẫn lộ ra vẻ sùng bái, ánh mắt này vĩnh viễn không cải biến, cho dù là Liệt Cốt, mặc dù đứng ở bên phía Dạ Côn, thế nhưng sùng bái đối với lão tôn thượng vĩnh viễn cũng sẽ không cải biến.
Lúc này trong lòng Dạ Côn có chút trầm nặng, không ngờ nam nhân kia lại là phụ thân của Ly Nhi và Lưu Nhi.
Các nàng thiện lương như vậy, tại sao phụ thân lại ác độc như vậy? Người bên cạnh nói giết liền giết, căn bản không có một chút nhân tính.
Cảm giác còn lợi hại hơn Thánh Nhân mấy phần.
Tuyệt Thiên thấy dáng vẻ của Dạ Côn, tựa hồ rất hài lòng, tiếp tục nói:
- Dạ Côn, sự mạnh mẽ của lão tôn thượng ngươi không cách nào tưởng tượng được, hiện tại ngươi tai họa hai nữ nhi lão tôn thượng thương yêu nhất, lão tôn thượng giận đến lỗ mũi đều bốc khói.
- Vậy ngươi là tới giết ta?
Dạ Côn nhìn về phía Tuyệt Thiên tò mò hỏi.
- Không, lão tôn thượng vẫn rất nhân từ, chẳng qua là muốn ngươi biết chuyện này, để ngươi biết khó mà lui, như thế ngươi tốt, các nàng cũng tốt, phải biết vì ngươi, A Ly cùng Lưu Nhi lần đầu tiên chống đối lão tôn thượng, ngay cả Liệt Cốt cũng như thế, cho dù các nàng trở về, cũng sẽ bị lão tôn thượng trừng phạt.
- Ly Nhi cùng Lưu Nhi không phải nữ nhi của lão tôn thượng sao? Vì sao lão tôn thượng còn muốn trừng phạt các nàng?
Dạ Côn cảm thấy, nếu như là mình, chắc chắn sẽ không trừng phạt nữ nhi của mình, không nỡ a.
- Ngươi không hiểu rõ lão tôn thượng, lão tôn thượng thưởng phạt phân minh, thuận thì sống, nghịch, liền không có chuyện tốt.
Dạ Côn nghe xong trầm mặc.
- Dạ Côn, hiện tại con đường ở trước mặt ngươi không phải rất rộng, nếu như ngươi nghi vấn, như vậy đợi lửa giận của lão tôn thượng đi, đến lúc đó lửa giận của lão tôn thượng sẽ thiêu cháy toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, người ở Huyền Nguyệt đại lục cũng sẽ bị liên lụy, ngươi không phải muốn bảo hộ người vô tội sao? Hiện tại đến lúc rồi đấy.
Dạ Côn chậm rãi nhìn về phía Tuyệt Thiên, trầm giọng nói ra:
- Nếu như ngay cả thê tử cũng không bảo vệ nổi, còn bảo vệ những người khác làm gì?
Tuyệt Thiên nghe xong sửng sốt một chút, cười một tiếng:
- Dạ Côn, những lời này là không sai, ngươi buông tay, chính là đang bảo vệ các nàng, biết không? Nếu như ngươi không buông tay, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ bị ngươi liên lụy.
- Cho nên quyết định của ngươi là gì?
Tuyệt Thiên thấy ánh mắt ngưng trọng kia của Dạ Côn liền biết, chuyện này hẳn sắp thành, chỉ cần Dạ Côn thả, tạm thời sẽ không sao, nhưng cũng không bảo đảm sau này lão tôn thượng có tìm Dạ Côn tính sổ hay không.
Dạ Côn nhìn ao nước, từ tốn nói:
- Lão tôn thượng của các người quả thật đáng sợ, hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ.
- Không sai, Dạ Côn ngươi có giác ngộ như vậy, ta rất vui vẻ.
- Thế nhưng Dạ Côn ta cũng không người trái hồng mềm.
Chỉ thấy ngữ khí Dạ Côn trong nháy mắt cải biến, ánh mắt mang theo sự kiên định.
Tuyệt Thiên nghe xong sầm mặt lại:
- Dạ Côn! Sao ngươi lại cứ chấp mê bất ngộ! Các ngươi căn bản không phải là đối thủ, biết không!
- Sao ngươi biết không phải đối thủ? Không có đánh qua, ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Nhìn sắc mặt của Dạ Côn, Tuyệt Thiên đều bị chọc giận quá cười lên, nhiều người cuồng vọng... đều có cái biểu tình này, nhưng đã đến cuối cùng, đều là biểu lộ tuyệt vọng nhất, bởi vì các ngươi căn bản không biết lão tôn thượng kinh khủng đến cỡ nào.
Nhưng mà Côn ca cũng là tồn tại tương đối kinh khủng, nếu hiện tại sợ, Côn ca ta liền không gọi Côn ca.
- Chẳng lẽ ngươi không cố kỵ an nguy của các nàng sao?
- Chỉ cần Ly Nhi và Lưu Nhi không rời khỏi ta, Dạ Côn ta đương nhiên sẽ không từ bỏ các nàng, còn về lão tôn thượng, bảo y phóng ngựa tới! Dạ Côn ta tiếp đón!
Thái độ của Dạ Côn khiến cho Tuyệt Thiên ngoài dự liệu, cha vợ cùng con rể đỗi lên.
Tuyệt Thiên quả thật không tính tới chuyện này, ở trong lòng Tuyệt Thiên, con rể hoặc là con dâu của lão tôn thượng, đều là loại người nghe lời, sẽ không nghịch ngợm.
Thế nhưng ngàn vạn không nghĩ tới, tên con rể này thế mà vô pháp vô thiên, muốn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của lão tôn thượng.
- Dạ Côn! Ngươi như thế sẽ hại chết rất nhiều người.
- Không, trong mắt của ta, ta có thể một người đánh mười người.
Dạ Côn yên lặng giơ nắm đấm lên, không ai có thể dưới một quyền của mình bình yên vô sự.
Dù sao hiện tại Dạ Côn cường đại đến mức nào chính bản thân hắn cũng không biết, bởi vì chưa từng toàn lực oanh ra một quyền.
Sợ không cẩn thận, một quyền đánh Huyền Nguyệt đại lục bốc hơi.
Tuyệt Thiên ngốc ngốc nhìn tên đầu trọc trước mặt, ngươi có thể lại thả vài câu ngoan thoại không?
- Dạ Côn, nói như vậy, ngươi định cùng lão tôn thượng khai chiến.
- Dạ Côn ta chưa từng sợ ai, đánh liền đánh!
Dạ Côn vô cùng cường ngạnh, bộ dáng rất gắng gượng.
Tuyệt Thiên thở dài, nguyên bản còn tưởng rằng sau khi Dạ Côn biết sẽ sợ, kết quả tiểu tử này không những không có sợ, mà còn dự định khai chiến.
Phần dũng khí này xác thực đáng khen, nhưng cũng là cái dũng của thất phu.
- Được, ta sẽ chuyển nguyên văn lời ngươi nói cho lão tôn thượng nghe, ngươi đừng hối hận đấy.
- Lời của Dạ Côn ta, mười đầu Côn đều kéo không nổi!
Tuyệt Thiên cười khẽ một tiếng, sau đó rời đi.
Dạ Côn hừ lạnh, sợ cọng lông, Côn ca ta giống loại người sợ phiền phức kia sao?
Nói mấy câu liền muốn giải quyết Côn ca ta?
Côn ca ta đại tràng diện gì chưa thấy qua, ngươi nói hai câu liền có thể dọa ta sao? Không tồn tại!
Ôi, chân có hơi mềm, nhất định là đứng lâu.
Một lúc sau, Dạ Côn trầm mặt đi vào đại sảnh, mà Tuyệt Thiên lại không tại, hẳn là đi đâm thọc rồi.
Thấy phu quân trầm mặt, trong lòng Diệp Ly cũng thấp thỏm lo lắng, không biết phu quân sẽ có thái độ gò.
Nếu như đổi thành nam hài, chỉ sợ sẽ bị dọa đến hồn phi phách tán, hy vọng người mình chọn trúng không như thế.
Dạ Côn không nói gì, lần nữa ăn một bát cơm, biểu thị ăn no rồi, mới có sức lực đỗi cha vợ.
Vốn tưởng rằng lão cha vợ của đệ đệ đã rất hung tàn, không ngờ cha vợ mình còn hung tàn hơn, còn muốn lộng chết mình.
Còn có cha của Mộ Nhi, cũng hận không thể giết chết mình.
Huynh đệ chúng ta thật đúng là đồng bệnh tương liên, cha vợ đều không phải người tốt.
Cơm nước xong xuôi, Dạ Côn xụ mặt trở về phòng, Nhan Mộ Nhi buồn bực, phu quân thế nào vậy?
- Mộ Nhi, ta đi nói mấy câu với phu quân.
Nhan Mộ Nhi nhẫn nhịn nghẹn miệng, làm gì thần thần bí bí như vậy:
- Được rồi, đừng hòng một mình độc chiếm phu quân đấy.
- Tỷ tỷ giống hạng người như vậy sao?
- Thôi đi, ta thấy rất giống.
Diệp Ly:......
Diệp Ly lôi kéo muội muội đi vào phòng, hai tỷ muội đều có chút khẩn trương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận