Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 483: Côn Ca Không Trở Về

- Thần Kiếm được đặt ở bên trong ngọn núi?
Dạ Côn vẫn không thể nào tin được, Thần Kiếm lại lớn như vậy, có chút không chân thực.
Đông Môn Mộng lắc đầu:
- Không, chính là lớn như thế.
- Không phải chứ? Thần Kiếm lớn như vậy???
Dạ Côn cảm thấy quá khó tin, Thần Kiếm của mình chỉ nhỏ như vậy, năm ngọn núi kia lại không biết lớn bao nhiêu.
Đông Môn Mộng thấp giọng nói ra:
- Tương truyền, Thần Kiếm là vũ khí Thần Ma đại chiến năm đó còn sót lại.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, xác thực có loại thuyết pháp này, nhưng Dạ Côn rất tò mò...
Thần tộc có thể để lại Thần Kiếm, vì sao Ma tộc bên kia không có để lại Ma Kiếm? Như thế mới phù hợp logic a.
- Côn Côn Thần Kiếm trong tay con, từng được tướng sĩ Thần tộc sử dụng.
Nghe mẫu thân nói thế, Dạ Côn liền biết:
- Vậy năm thanh Thần Kiếm to lớn này, chẳng lẽ là cho cự nhân Thần tộc dùng?
- Không, ở bên trong Thần tộc cũng sẽ xuất hiện phản đồ, mà thứ dùng để xử trí phản đồ, chính là Hình Kiếm!
Dừng một chút, Đông Môn Mộng tiếp tục nói:
- Mà năm thanh Hình Kiếm này là năm thanh Hình Kiếm duy nhất ở trên Huyền Nguyệt đại lục, chúng nó không khác với Thần Kiếm là bao, chỉ là vấn đề lớn nhỏ cùng uy lực, thế nhưng bởi vì quá to lớn, cho nên thân kiếm hao tổn cũng không thể tưởng tượng được.
- Thần Kiếm còn có thể bị hao tổn???
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Thần Kiếm có hao tổn hay không thì mẫu thân không biết, thế nhưng Hình Kiếm lại có hao tổn, có lẽ trong quá trình luyện chế chưa đạt đến độ hoàn mỹ như Thần Kiếm, dù sao lớn như vậy, làm thành Thần Kiếm, chỉ sợ tốn hao không có cách nào tưởng tượng nổi, vấn đề hẳn xuất hiện ở khâu tài liệu.
Dạ Côn nghe hiểu, Hình Kiếm uy lực to lớn, thế nhưng hao tổn đồng dạng cũng rất lớn, bởi vì tài liệu có vấn đề.
Mà Đông Môn gia chính là dựa vào này năm thanh Hình Kiếm này, nếu như không có năm thanh Hình Kiếm, Đông Môn gia có lẽ sẽ bị thay thế.
Kỳ thật Dạ Côn cảm thấy, thay thế thì thay thế thôi, như vậy mẫu thân sẽ có thể dễ dàng hơn một chút.
Thế nhưng đứng ở góc độ Đông Môn Mộng nhìn lại, đây là mối nguy gia tộc, không thể xem thường.
- Cho nên, Thánh Thiên gia có tài liệu Đôn Môn gia mong muốn phải không?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, Thánh Thiên gia quả thật có thứ chúng ta cần.
- Làm trao đổi, mẫu thân liền phải gả đi?
Dạ Côn xem như đã hiểu rõ, nguyên lai là như vậy.
- Côn Côn, mẫu thân tự nhiên có biện pháp giải quyết chuyện này, con an tâm trở về chờ đợi tin tức có được không.
- Không được!
Dạ Côn kiên định nói ra, mình vừa đi, mẫu thân sẽ hy sinh vì gia tộc, dựa vào cái gì để cho mẫu thân hy sinh, chuyện này không công bằng.
- Côn Côn, con hãy nghe lời mẫu thân đi.
- Không nghe.
- Phu nhân, thiếu gia hẳn đã đến thời kỳ phản nghịch.
Lưu Lăng cười thầm nói.
Đông Môn Mộng cũng không có cách, Côn Côn làm ra dáng vẻ phải trông coi mình thật kỹ, đứa nhỏ này thật là... mẫu thân sao có thể gả cho người khác được.
- Nếu mẫu thân không nguyện ý đi, như vậy con sẽ ở chỗ này bồi tiếp mẫu thân, lúc nào mẫu thân làm xong, chúng ta liền cùng nhau trở về.
Dạ Côn quyết định không đi, miễn cho mẫu thân đầu óc phát nhiệt, vì gia tộc ném đầu vẩy máu nóng.
Đông Môn Mộng tò mò hỏi:
- Côn Côn, lần này con ra ngoài làm gì?
- Đi Thánh Điện đăng ký, gia gia đã làm Thánh Nhân Thái Kinh.
Dạ Côn không vui nói ra.
- Chuyện quan trọng như vậy, làm sao lại để cho con đi?
Đông Môn Mộng nghi ngờ hỏi, bất quá nghĩ kỹ lại, ngoài Côn Côn thật đúng là không còn nhân tuyển thứ hai, phu quân hẳn cũng đồng ý.
- Vậy con còn không đi Thánh Điện, trông coi mẫu thân làm gì?
- Ngô Trì lão sư là người của Thánh Điện, lão sư đã giúp con ghi danh, cho nên chuyện kia đã xong.
- Ngô Trì là người của Thánh Điện???
Lúc này đến phiên Đông Môn Mộng kinh ngạc, thật sự là ngàn vạn lần không nghĩ tới, Ngô Trì lại là người của Thánh Điện.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Không chỉ là Ngô Trì lão sư, Phi Tuyết cũng là người của Thánh Điện.
- Hai người kia ngay từ đầu đã xuất hiện ở huyện Thái Tây, chỉ sợ đây là ý của Thánh Điện.
Đông Môn Mộng cũng rất bất ngờ, nàng thế mà không nghe phong phanh được một chút nào, bọn họ giấu quá sâu.
- Con đã hỏi qua lão sư, lão sư nói đúng là mang theo nhiệm vụ đến huyện Thái Tây, thế nhưng bảo con cứ yên tâm, tuyệt đối không làm chuyện tổn thương đến người khác.
Đông Môn Mộng từ tốn nói:
- Xem ra lần kia là Ngô Trì cố ý đi nhầm phương hướng, hẳn là muốn đi vào bên trong Mê Vụ Sâm Lâm xem xét một thoáng.
- Bên trong Mê Vụ Sâm Lâm có thi nhân đại quân, hẳn là đi điều tra chuyện này.
- Thi nhân đại quân chỉ là một truyền thuyết, tất cả đều phải cần chứng cứ chứng thực.
Dạ Côn thật muốn nói cho mẫu thân biết, con dâu Mộ Nhi của người, nàng chính là một đầu Yêu.
Nhưng sợ nói ra mẫu thân sẽ có thành kiến với Mộ Nhi.
- Côn Côn, con yên tâm đi, mẫu thân bên này thật không có chuyện gì, con không cần lo lắng, trở về chiếu cố gia đình thật tốt đi.
Đông Môn Mộng thấm thía nói ra.
- Gần đây đệ đệ hẳn sẽ phải đi Ngũ Nhạc.
Dạ Côn tính toán thời gian một chút, hiện tại cũng sắp xuất phát rồi.
- Đi Ngũ Nhạc làm gì?
- Gia gia đã tuyên chiến với Ngũ Nhạc, do đại bá dẫn đầu, đệ đệ cùng Dạ Tư Niên làm phó tướng theo quân tiến công Ngũ Nhạc.
- Cha con đồng ý?
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Vâng, từ khi đệ đệ mất đi hài tử, liền rất tự trách, không thể bảo vệ tốt đệ muội cùng hài tử, ở trong nhà cũng điên cuồng tu luyện.
- Đứa nhỏ Tần Tần này, thật sợ nó đi đường vòng.
Hiện tại Đông Môn Mộng có chút lo lắng, sợ cái thùng nhuộm này ô nhiễm trái tim nhi tử.
- Mẫu thân, đệ đệ cũng đã trưởng thành, có thể phán đoán thị phi.
- Vậy Côn Côn con có lớn lên không, thế mà không nghe mẫu thân.
- Mẫu thân, đây là hai chuyện khác nhau có được không, nếu như mẫu thân không đi, con cũng không đi.
Dạ Côn ngạo kiều hừ một cái, bộ dáng ta liền thay cha trông coi mẫu thân.
Đông Môn Mộng không lay chuyển được con trai:
- Nhưng mẫu thân phải ở chỗ này đợi một năm, Côn Côn, một năm lận đó!
- Một năm thì một năm, rất nhanh liền sẽ qua.
Hiện tại Dạ Côn còn không biết, nếu quả thật một năm sau lại trở về, hắn liền trực tiếp ôm hài tử, đến lúc đó nhất định là một mặt mộng bức.
- Chẳng lẽ Côn Côn không nhớ thê tử sao?
- Nhớ, thế nhưng mẫu thân cũng rất quan trọng, mẫu thân, người không cần nói, ý con đã quyết, trừ phi người đi với nhi tử.
- Thôi thôi, Côn Côn lớn rồi, mẫu thân không cản nữa.
Đông Môn Mộng than nhẹ một tiếng, kỳ thật có Dạ Côn làm bạn ở bên người, Đông Môn Mộng cũng cảm thấy dễ dàng hơn, bằng không thì một mình áp lực sẽ rất lớn, đều muốn rụng cả tóc.
Lại tiếp tục như thế, liền sẽ giống như thê tử, biến thành đầu trọc.
Nhưng vào đúng lúc này, hai người thiếu niên tuấn lãng đi đến.
Dạ Côn quay đầu nhìn một chút, hai thiếu niên lang này tựa hồ còn nhỏ hơn mình một chút, thần thái non nớt vẫn còn chưa mất đi.
Hai vị thiếu niên đầu tiên là đánh giá Dạ Côn một phen, sau đó lập tức thành thật đi đến trước mặt Đông Môn Mộng, cung kính hô:
- Gặp qua đại bá mẫu.
Tiếp đó hướng phía Dạ Côn chắp tay:
- Gặp qua đường ca.
Bạn cần đăng nhập để bình luận