Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 547: Quỷ Súc

Đi vào trong huyện Thái Tây, một cỗ âm phong lập tức phà vào mặt.
Hình ảnh hiện ra ở trước mắt Dạ Côn, phảng phất biến thành một tòa thành không.
Trên đường phố đều là lá rụng, phòng ốc phủ đầy tro bụi, trên đường chỉ có một hai người qua lại.
Huyện Thái Tây tốt xấu gì cũng là một cái huyện thành, mặc dù kém loại địa phương như Thái Kinh cùng An Khang châu, nhưng ở trong huyện thành cũng rất náo nhiệt.
Thế nhưng hiện tại, căn bản không có phong thái của ngày xưa.
Dạ Côn cau mày, mang theo mọi người chậm rãi đi trên đường cái, trước kia chỗ này là phiên chợ của huyện Thái Tây, mặc dù rất bình thường, thế nhưng có rất nhiều tiểu thương, gánh xiếc, người mãi nghệ cũng rất nhiều, nhưng hiện tại không có một ai, toàn bộ phiên chợ trống rỗng.
Thậm chí thời điểm bước vào huyện Thái Tây, bầu trời cũng trở nên vẩn đục đi.
Vẻ mặt mọi người gầy gò, khô héo, trong ánh mắt mang theo tơ máu, như cái xác không hồn qua qua lại lại.
Đông đông đông!!!
Đột nhiên, một hồi tiếng chiêng trống vang lên, còn có tiếng kèn.
Dạ Côn nhìn cách đó không xa có một đội ngũ thật dài đi tới, đốt giấy để tang, sáu cỗ quan tài.
Đoàn người Dạ Côn tránh đường ra, nhìn đội ngũ chậm rãi đi qua, trên mặt của mỗi người đều mang theo vẻ chết lặng.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dạ Côn khó có thể tin hỏi, quê hương của mình sao lại biến thành bộ dáng này, tại sao Thái Kinh không nhận được một chút tin tức nào?
Nhan Mộ Nhi cũng cảm thấy kỳ quái, lúc trước trở về cũng không phát hiện huyện Thái Tây xuất hiện dị thường, chẳng lẽ sau khi mình trở về mới có?
- Dạ Côn? Ngươi là Dạ Côn ư???
Trong đám người, đột nhiên có một người hướng phía Dạ Côn hô.
Nói thật, Dạ Côn ra ngoài đã hơn một năm, có chút biến hóa, trở nên trầm ổn...
Nhưng thứ duy nhất không thay đổi chính là cái đầu trọc kia.
Nhìn nam tử gầy yếu trước mắt, Dạ Côn cũng không nhận ra y là ai.
- Ừm, đã xảy ra chuyện gì? Sao huyện Thái Tây lại biến thành bộ dáng này?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
Bao la mờ mịt trên mặt nam tử dần trở nên vui sướng, thậm chí la lớn:
- Các hương thân, Dạ Côn trở về, hài tử ưu tú nhất huyện Thái Tây đã trở về rồi!!!
Toàn bộ đội ngũ lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Dạ Côn, tên đầu trọc kia... đã trở về...
- Thật đúng là Dạ Côn.
- Dạ Côn đã trở về.
- Quá tốt rồi, chúng ta được cứu rồi.
Quan tài thậm chí đều bị đặt xuống, toàn bộ đội ngũ đều chảy nước mắt vui sướng, phảng phất giống như thấy được cứu tinh.
- Các vị hương thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong đội ngũ, một lão nhân còng lưng đi ra, đi tới trước người Dạ Côn, hai tay tựa hồ chỉ còn lại da, nhưng vẫn cầm thật chặt tay Dạ Côn:
- Cuối cùng ngươi cũng trở về...
Nói xong lão nhân tựa hồ muốn quỳ xuống.
Dạ Côn tranh thủ thời gian đỡ lão nhân:
- Lão nhân gia, huyện Thái Tây xảy ra chuyện gì vậy?
- Dạ Côn, huyện Thái Tây đã không thể tiếp tục ở được nữa, chúng ta muốn đi ra ngoài, nhưng không ra được, mọi người càng ngày càng gầy gò, cuối cùng chết đi, nếu như tiếp tục như thế, huyện Thái Tây sẽ biến thành tử thành.
- Không ra được?
Dạ Côn nghi ngờ hỏi, nhìn thoáng qua Đông Tứ bên cạnh.
Đông Tứ nhẹ gật đầu, trực tiếp nhảy lên.
Thế nhưng mới nhảy lên không tới ba mươi trượng, Đông Tứ liền dừng lại, tựa hồ phát hiện được một cỗ khí tức không rõ.
Lấy tay nhẹ nhàng đụng vào, một cỗ lực lượng quỷ dị lập tức cắn trả tới, chấn động đến ngón tay Đông Tứ run lên.
Đông Tứ sầm mặt lại, tay phải nắm chặt, hướng phía hư không đánh tới.
Nhưng vào đúng lúc này, hắc lưu bên trong hư không lập tức ngưng tụ, biến hóa ra một cái nắm đấm to lớn.
Oanh!
Toàn bộ huyện Thái Tây đều chấn động một cái, cả người Đông Tứ trên không trung trượt ra sau.
Mà nắm đấm do hắc lưu huyễn hóa thành lập tức tan biến.
Đông Tứ sầm mặt lại, không ngờ một cái huyện thành nho nhỏ lại xuất hiện Quỷ Súc mạnh mẽ.
- Thiếu gia.
Đông Tứ tạm thời dừng lại, cung kính hô.
- Đó là thứ gì?
- Hẳn là Quỷ Súc.
Đát Từ bên cạnh nghi ngờ hỏi:
- Quỷ Súc? Ngươi chắc chắn chứ?
Đông Tứ nhẹ gật đầu.
Nhưng mà Dạ Côn nghe thấy liền một mặt mơ hồ:
- Quỷ Súc là thứ gì?
Nào chỉ Dạ Côn nghe thấy một mặt mơ hồ, ngay cả Diệp Ly cũng giống như vậy.
- Thiếu gia, Quỷ Súc dựa theo đạo lý mà nói, hẳn sẽ không xuất hiện, đây là một loại hồn phách trong truyền thuyết, dựa theo loại tình huống này mà nói, muốn hình thành quy mô như vậy, chỉ sợ phải ngưng tụ lệ hồn của nửa cái Huyền Nguyệt đại lục.
- Nửa cái Huyền Nguyệt đại lục? Ngươi chắc chắn chứ?
Dạ Côn đều choáng váng.
- Đúng thế.
- Không đúng, không phải hồn phách không có năng lực công kích sao? Chỉ có bám vào người mới được?
Trong nhận thức của Dạ Côn, oán linh chính là như vậy, trước đó ở trên phi thuyền còn gặp một cái.
Đát Từ sâu lắng nói ra:
- Thiếu gia, đây chẳng qua là oán linh đơn nhất, lúc tất cả oán linh tụ tập lại với nhau, liền sẽ hình thành Quỷ Súc mạnh mẽ, thứ cần thời gian tới lắng đọng, ta cũng là từ trong miệng lão sư biết được.
- Năm đó Thần Ma đại chiến, tàn hồn của những người tử trận hẳn đều ở bên trong Quỷ Súc, vừa rồi ta rõ ràng cảm thấy lực lượng Thần Ma.
Toàn bộ tay phải của Đông Tứ đều đang run lên, lực lượng Thần tộc là gì y không biết, thế nhưng trước đó Ma tộc tiến công, có thể cảm nhận được khí tức Ma tộc, một quyền vừa rồi có mùi vị của Ma tộc.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, trầm giọng hỏi:
- Có biện pháp hóa giải hay không?
Đông Tứ cùng Đát Từ liếc nhau một cái.
Sau đó song song lắc đầu.
- Dạ Côn.
Lúc mọi người ở đây đang kinh ngạc, lão đầu đứng ở trước mặt Dạ Côn đột nhiên phát ra âm thanh trầm thấp.
Dạ Côn nghe thấy ngữ khí này, vẻ mặt trong nháy mắt cực kỳ khó coi, có thể dùng loại khẩu khí này gọi mình...
Chỉ có một người!
Trưởng Tôn Ngự!
Nhìn lão đầu trước mắt, Dạ Côn trầm giọng hỏi:
- Ngươi là Trưởng Tôn Ngự?
Lão đầu đột nhiên cười nói:
- Dạ Côn, ngươi vẫn thông minh như vậy, thế này cũng có thể nghe ra được.
- Ta không tin!
Dạ Côn cảm giác có người đang làm trò quỷ, sao có thể có chuyện mơ hồ như thế được.
Nguyên bản thân thể lão đầu hơi còng lại đột nhiên đứng thẳng lên, chắp tay:
- Dạ Côn, nói thật, ta cũng không nghĩ tới, thế mà còn có cơ hội nhìn thấy ngươi, quá thần kỳ.
- Đánh rắm, ngươi đến cùng là ai?!
- Trước khi ta chết không phải từng nói chuyện phiếm với ngươi sao? Ngươi đã quên rồi à? Hay là muốn ta nói bí mật của ngươi ra, ngươi mới chịu tin ta?
Hiện tại Dạ Côn đã có thể xác định, tên này chính là Trưởng Tôn Ngự.
Y thật chính là Trưởng Tôn Ngự!
Làm sao có thể?
Trưởng Tôn Ngự không chết?
Không...
Hồn phách Trưởng Tôn Ngự thế mà dung nhập vào bên trong Quỷ Súc.
Đám người xung quanh tựa hồ trở nên cứng lại, phảng phất bị người khống chế.
- Con mèo đáng chết!!!
Đột nhiên, một tên nam tử hướng phía Phệ Nguyên Thú quát, ánh mắt màu đỏ tươi.
Phệ Nguyên Thú biểu lộ là như vậy (? Д? ).
- Ngươi là ai?
- Dạ Côn, ta là ai? Chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết sao, ngươi thế mà để một con mèo đâm chết ta!
Diệp Lưu đứng ở phía sau kinh hô:
- Chẳng lẽ ngươi là Thánh Thiên Thành!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận