Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 751: Nguyên Lai Bọn Họ Đều Là Diễn Viên

Thế nhưng hiện tại gia gia một chút phản ứng cũng không có, chẳng lẽ gia gia không lo lắng sao? Nơi này có trăm vạn người Thái Kinh đang ngồi.
Một khi mất khống chế, trăm vạn người chết, như vậy hôm nay cũng không phải ngày Dạ gia đắc thế, mà là ngày thất thế a!
Liền người Thái Kinh đều không bảo vệ nổi, còn mặt mũi nào đi làm Vương Thái Kinh, đừng nói Thánh Nhân, Dạ gia cũng sẽ kết thúc.
Vì những người đã chết kia, cuộc mua bán này căn bản không có lời, chết cũng đã chết rồi, báo thù gì chứ, không phải có bệnh sao?
Nhìn Dạ Côn chộp tới hai người kia, làm ra phiền toái lớn như vậy, ngẫm lại liền cảm thấy Dạ Côn rất tự tư, khẳng định là hắn muốn nổi danh, cho nên mới như vậy.
Muốn ở trước mặt người Thái Kinh tú một đợt thực lực mới như thế, tâm cơ tên đầu trọc này thật sâu a!
Dạ Tư Niên nắm thật chặt nắm đấm, nếu như lần này gia gia không dạy dỗ Dạ Côn, mình liền... liền kháng nghị ở trong lòng!!!
Lúc này Dạ Dương cũng không có hành động gì, luận thực lực mà nói, Dạ Dương cũng không giúp được gì, ra ngoài ngược lại thêm phiền.
Liên Hàn cũng ngồi không nhúc nhích, chẳng qua là đang quan sát động tĩnh, tùy thời chuẩn bị ra tay.
Đây chính là kế hoạch dự phòng Côn ca an bài.
Ngay buổi tối hôm qua, Dạ Côn liền diễn thử một phen, có cha vợ cùng mẹ vợ gia nhập, giống như là hổ mọc thêm cánh.
Một khi có người đến... Dạ Côn liền phụ trách nhìn chằm chằm mục tiêu, mà nếu như những người kia muốn mượn cơ hội tàn sát bách tính, như vậy thì do các trưởng bối ra tay ngăn cản.
Dù sao cũng là người Thiên Cung tới xâm phạm, không thể không cảnh giác.
Nhưng khiến Dạ Côn không nghĩ tới chính là, cha thế mà không phải là đối thủ, cũng may cha vợ ra tay... bằng không chỉ sợ cha đã bị thương.
Mẫu thân cũng có thể an tâm, dù sao mẫu thân còn có đòn sát thủ chưa dùng tới.
Bất quá mẫu thân cũng sẽ không dùng ra, ở đây nhiều người như vậy, uy lực tam đoạn Dạ Côn đã gặp qua, tùy tiện phất phất tay, đó chính là sơn băng địa liệt, một khi bày ra, chỉ sợ Thái Kinh sẽ không cần tồn tại nữa.
Hiện tại Dạ Côn chỉ muốn nhìn thấy Nguyên Chẩn cùng Phong Điền không có việc gì, sau đó trao đổi con tin, lại sau đó...
Một tên cũng đừng hòng chạy!
- Làm sao vậy, đều không nói... ta rất không thích không khí tẻ ngắt này.
Chu Hoài Nhân nhìn trên đài bật cười, loại tiếng cười kia mang châm chọc theo thật sâu, không chỉ là trào phúng Thái Kinh, còn thuận tiện giễu cợt Thánh Điện một thoáng.
Phảng phất đang nói, Chu Hoài Nhân ta không chỉ nói một người... mà là nói toàn bộ những người đang ngồi ở đây.
Nhưng mà một mực không có lên tiếng, Hoa Sa La mang theo vẻ mặt dị thường đứng lên.
Hành động này khiến người bên cạnh sững sờ, vị Linh Đô nữ hoàng này muốn làm gì?
Chỉ thấy Hoa Sa La đi đến hàng rào, nhìn Chu Hoài Nhân trong hư không, ánh mắt tựa hồ có chút phức tạp.
- Ngươi không chết sao?
Hoa Sa La nói một câu khiến người nghi hoặc không thôi, bởi vì loại khẩu khí này, cực kỳ giống như kiều đoạn trong truyện thuyết thư tiên sinh kể.
Dạ Côn nghe Hoa Sa La nói thể, quả thật có chút mộng bức, trước đó cũng đã được nghe chuyện xưa của nữ hoàng đại nhân.
Hình như Thiên Cung cũng có bố trí người mai phục ở bên cạnh nàng, là nam nhân, cuối cùng người nam kia lương tâm máu chó bộc phát, kể ra tất cả... sau đó treo... cho nên Hoa Sa La mới muốn báo thù.
Nhưng mà từ lời vừa rồi của nữ hoàng, chẳng lẽ người nam kia...
Chính là tên Chu Hoài Nhân trước mắt này?!
Đây thật đúng là một đoạn máu chó ý vị sâu xa a...
Nhưng mà trăm vạn người không cảm thấy thế... nội dung cốt truyện quả thật có thể khiến lòng người bùng nổ
Năm từng nghe qua Côn ca tại trên Tiết Khánh Nguyên diễn trò vui, được Trưởng Tôn Ngự tán dương, không nghĩ tới Tiết Khánh Nguyên năm nay, Côn ca lại tới một màn kịch.
Diễn xuất thế mà ngay cả Thánh Điện cũng phải phối hợp, khó bề phân biệt, trong đó còn kẹp lấy ân oán tình cừu, không hổ là Côn ca... lôi kéo tất cả mọi người diễn xuất, cao! Thật quá cao!
Theo Hoa Sa La, người bên Thánh Điện rất kinh ngạc, lại chuyện gì thế này.
Chu Hoài Nhân yên lặng nhìn Hoa Sa La, lập tức nhẹ nói ra:
- Nàng cũng ở đây à, thật có lỗi... không nhìn thấy, bằng không thì đã chào hỏi nàng rồi.
- Ngươi không chết?
Hoa Sa La tiếp tục hỏi.
- Đúng, ta không chết.
Chu Hoài Nhân nở nụ cười nói ra, không có chút gánh nặng trong lòng.
- Không có khả năng, ta tận mắt nhìn thấy ngươi chết, còn đem ngươi hạ táng!
Tiếng Hoa Sa La chất vấn có chút bén nhọn, tâm tình xúc động.
Chu Hoài Nhân hít một hơi thật sâu:
- Chuyện xưa như sương khói, nàng cũng không cần quá so đo.
Hoa Sa La cười khẽ một tiếng:
- Nam nhân, thật đúng là không có người nào tốt!
Được rồi, câu nói này xem như đắc tội tất cả nam nhân ở đây, Ngô Trì rất muốn nói... ta là một nam nhân tốt.
- Trước đó để báo đáp lại, ta cũng nói cho nàng biết một ít chuyện, đã vi phạm dự tính ban đầu của ta, bây giờ nghĩ lại thật đúng là hổ thẹn, có lẽ đó chính là tình kiếp đi.
Hoa Sa La nghe xong sững sờ:
- Ngươi độ kiếp?
- Truy cầu cảnh giới tối cao, đó chính là vong ngã, độ kiếp là quá trình nhất định.
Chu Hoài Nhân từ tốn nói, trong ánh mắt không mang theo bất kỳ lưu luyến.
Trăm vạn dân chúng Thái Kinh đều bị diễn kỹ của Chu Hoài Nhân đánh động thật sâu, diễn vai tiện nam vô sỉ đến mức vô cùng nhuần nhuyễn.
Còn có vị nữ hoàng này, thật đúng là bạo rạp, Thái Kinh chúng ta quá ngưu bức... những đại lão này đều tới đóng kịch, Côn ca trâu bò!
- Cho nên ta chẳng qua là một cái vật hi sinh?
Hoa Sa La cười khổ một tiếng, nhiều năm chờ đợi như vậy, nguyên lai đều là công dã tràng, giống như bọt nước, còn tưởng rằng có thể có kinh hỉ, còn tưởng rằng có thể nghe được những thứ mình chờ mong, kết quả hiện thực hung hăng đâm mình một đao.
Không có đổ máu, thế nhưng thật lạnh.
Hai tay Chu Hoài Nhân tiếp tục cắm vào trong tay áo, nhẹ nói ra:
- Cũng không phải, nửa năm sau đó, ta cũng sẽ thường nhớ tới nàng, nhưng theo thời gian trôi qua, tình cảm gì cũng sẽ trở thành nhạt.
- Ha ha... đàn ông các ngươi độ kiếp thật quá dễ dàng.
Hoa Sa La cười khẽ một tiếng, mang theo oán hận thật sâu.
- Nữ hoàng, nàng cũng đừng quá để ở trong lòng, ta cũng hy vọng nàng có thể tìm được một nơi quy tụ tốt, có thể quên ta đi.
Không biết vì sao, hiện trường có rất nhiều người muốn đánh nam nhân này! Đúng là quá không biết xấu hổ!
Mặc dù nói diễn kỹ max điểm, thế nhưng diễn kỹ này thật khiến cho người ta chán ghét a!
Ngay cả Côn ca đều có chút không chịu nổi, nghe những lời kia của y, giống như nói là... đừng mê luyến ca, ca chỉ là truyền thuyết.
Đông Môn Mộng ôm Dạ Minh, âm u nói ra:
- Tiện nam như thế, ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy!!! Lão tam Chu gia cũng chỉ đến thế!!!
Dạ Minh nằm ở trong ngực Đông Môn Mộng sắc mặt nhăn nhó, nhưng lại không dám hỏi...
Thê tử, ngươi bóp ta làm gì... Dạ Minh ta cũng không phải tiện nam.
Liền Thượng Hiên đứng ở bên cạnh đều cảm thấy một cỗ sát khí đến từ thê tử.
Lúc này Thượng Hiên thật muốn bóp chết Chu Hoài Nhân, mặt mũi nam nhân đều bị ngươi vứt sạch, tên khốn kiếp này... thế mà còn nghĩa chính từ ngôn nói như vậy, đúng là bại hoại bên trong cầm thú!
Bạn cần đăng nhập để bình luận