Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 361: Đừng Rủa Côn Ca Chết

Khó trách vừa rồi Đồng Văn Sơn không dám nói, đây là đang cân nhắc mặt mũi cho Thánh Nhân.
Dạ Côn không khỏi nghĩ thầm, nếu như liên quan đến vấn đề trong sạch, Đồng quý phi treo cổ tự vận liền có lý do.
Dù sao nếu chọc chuyện này ra, lãnh cung không phải ai cũng có thể tiếp nhận, còn không bằng chết đi.
Cho nên có người dùng chuyện này uy hiếp Đồng gia, vẫn có thể nghe được, chẳng qua là Dạ Côn cảm giác phản ứng vừa rồi của Đồng Văn Sơn có điểm gì là lạ, cảm giác y vẫn còn đang che giấu một ít chuyện.
Nghe được lời như vậy, vẻ mặt Trưởng Tôn Ngự càng chìm xuống, lạnh giọng nói ra:
- Đồng Văn Sơn! Ngươi nên biết hậu quả của việc khi quân, còn có hạ tràng khi vu oan quý phi! Đến lúc đó không cần người khác, bản hoàng liền chém Đồng gia ngươi!
Một cỗ huyết khí từ trên người Trưởng Tôn Ngự tản ra, mọi người nuốt một ngụm nước bọt, phảng phất nhìn thấy Thánh Nhân ở thời kỳ đỉnh phong, đây mới thật sự là Thánh Nhân.
Ngay cả Đạo Đức Tử cũng trở nên nghiêm túc.
Dạ Côn đều cảm thấy, hiện tại Thánh Nhân biến thân, Thánh Nhân này thật không đơn giản, làm vương của Thái Kinh, có thể bảo trì an ổn lâu như vậy, sao có thể không có chút hậu thủ được.
Đồng Văn Sơn thật bị hù dọa, hiện tại nói chưa dứt lời, cả hai phía đều muốn chém mình rồi.
Cho nên chỉ có thể tự cứu, thời đại này không thể dựa vào người khác. Chỉ có thể dựa vào chính mình.
- Thánh Nhân, thần không dám lừa gạt.
Đồng Văn Sơn trực tiếp nằm rạp trên mặt đất hô.
Trưởng Tôn Ngự hít một hơi thật sâu, quét nhìn quần thần.
Mà mọi người cảm giác... trên đầu Thánh Nhân xanh biếc.
Chẳng lẽ Đồng quý phi vụng trộm với người nào trong cung? Loại chuyện này đúng là đang bôi đen hoàng thất.
Mọi người nhìn Đồng Văn Sơn, cảm thấy Đồng Văn Sơn đã xong đời rồi, mặc kệ chuyện này như thế nào, chết đều không thể nói ra được... Thánh Nhân uy vọng làm trọng, hiện tại nói ra, nhất định sẽ huyên náo phong vân toàn thành, không có tường nào gió không lọt qua được.
Đến lúc đó toàn bộ Thái Kinh đều sẽ nói chuyện Thánh Nhân bị đội nón xanh, tin tức bạo liệt cỡ nào, khẳng định sẽ truyền khắp Đông U.
Bản thân Đồng Văn Sơn cũng biết điểm này, thế nhưng vừa rồi thực sự không nghĩ ra cách gì tốt, ít nhất nói như vậy còn có cơ hội thở dốc.
- Tả Tướng, ngươi thật khiến cho bản hoàng thất vọng.
Trưởng Tôn Ngự chăm chú nhìn Đồng Văn Sơn, khiến Đồng Văn Sơn biết mình đã xong, xem ra cần phải thu dọn đồ đạc chạy trốn, thế nhưng có thể chạy đi đâu, căn bản chạy không thoát.
Dạ Côn bên cạnh đột nhiên hô:
- Tả Tướng.
Mọi người có hơi nghi hoặc, không biết Dạ Côn lại có chủ ý gì.
Đồng Văn Sơn sửng sốt một chút, nhìn về phía Dạ Côn.
- Tả Tướng, lừa gạt Thánh Nhân tru di cửu tộc, ngươi muốn ta nói ra, hay là tự mình nhận tội, có lẽ nhận tội còn có thể được Thánh Nhân khoan dung độ lượng.
Dạ Côn đột nhiên hướng phía Đồng Văn Sơn nói loạn, nói thật... Dạ Côn cũng không dám chắc, chỉ muốn dọa Đồng Văn Sơn một chút.
Lúc này Đồng Văn Sơn còn chưa lấy lại được bình tĩnh, cho nên khẳng định không thể suy nghĩ chu toàn được, hiện tại chơi sáo lộ là tốt nhất.
Tuy nhiên chuyện này cũng rất nguy hiểm, nếu như không ép được y nói ra, vậy thì đây chính là một hành động vô cùng ngu xuẩn.
Bất quá Dạ Côn cảm thấy cái tên này nhất định có vấn đề.
Thấy Đồng Văn Sơn không nói lời nào, Dạ Côn chắp tay nói ra:
- Thánh Nhân, nếu như Tả Tướng nhận tội, có phải sẽ được khoan hồng xử lý hay không?
- Phải.
Trưởng Tôn Ngự từ tốn nói.
- Tả Tướng, cơ hội bày ở trước mặt ngươi, là để ta tới nói, hay là tự ngươi nói?
- Dạ Côn, ta không biết ngươi đang nói cái gì!
Nội tâm Đồng Văn Sơn đã khẩn trương đến tột đỉnh, nhưng vẫn còn giữ vững một chút lý trí, nếu như có thể bình an vượt qua, nhất định phải bảo bọn họ giết chết Dạ Côn.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng:
- Tả Tướng, vì sao ngươi lại kiên trì như vậy, ngươi cho rằng người đứng phía sau ngươi sẽ bảo đảm cho ngươi sao? Đồng quý phi đều bị bức tử, ngươi chính là người tiếp theo.
- Dạ Côn, đừng ở trước mặt Thánh Nhân hồ ngôn loạn ngữ!
Thương Minh lần nữa lên tiếng.
Chuyện này khiến Trưởng Tôn Ngự cùng Dạ Côn đưa mắt nhìn Thương Minh, lúc này Đồng Văn Sơn đều cảm thấy, tên Thương Minh này chính là người mình, bằng không thì làm sao lại ba lần bốn lượt thay mình nói chuyện đây.
- Tả Tướng, nghĩ thật kỹ đi, bây giờ ngươi đã vô cùng nguy hiểm, bọn họ cũng không phải người tốt, cho dù hôm nay ngươi qua được, bọn họ cũng sẽ bỏ rơi ngươi, chủ động thừa nhận, Thánh Nhân sẽ niệm tình ngươi có công mà xử nhẹ.
Dạ Côn điên cuồng lừa dối, xem biểu tình kia của Đồng Văn Sơn, trong lòng không có quỷ... Dạ Côn ta kiếp sau đều không có tóc!!!
Đồng Văn Sơn yên lặng khiến mọi người cảm giác có vấn đề.
Dạ Côn đột nhiên hướng phía chắp tay nói ra:
- Thánh Nhân, hay là để ta tới nói đi, Ba Đài...
Nghe thấy Dạ Côn nói ra hai chữ Ba Đài, Đồng Văn Sơn mặt xám như tro, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Tả Tướng điên cuồng một thời, từng là hồng nhân trước mặt Thánh Nhân, cứ như vậy ngã xuống.
Dạ Côn vừa rồi thật ra là đang chém gió, nhưng trực giác nói với hắn Ba Đài có vấn đề, vừa rồi định thử một chút, kết quả ngàn vạn lần không nghĩ tới, thế mà thành công...
Haiz... Côn ca ưu tú đến không được, luôn có thể làm cả nhà người ta chết sạch...
Vừa rồi Đồng Văn Sơn còn muốn giết Côn ca, lập tức thiên hàng chính nghĩa.
Đồng Văn Sơn vừa quỳ xuống như thế, mọi người liền hít sâu một hơi... không ngờ Tả Tướng Đồng Văn Sơn đương thời thật sự có vấn đề.
Chỉ sợ không phải bị uy hiếp, mà là làm mật thám ở bên cạnh Thánh Nhân.
Quá kinh khủng!
Bây giờ suy nghĩ lại quả thật cảm thấy sau lưng phát lạnh, Tả Tướng biết quá nhiều, nếu như Tả Tướng mật báo sự tình cho người khác biết, vậy Thái Kinh sẽ thật sự lâm vào nguy hiểm.
Khó trách Dạ Côn ngay từ đầu liền nói, chuyện này liên quan đến căn cơ Thái Kinh.
Nguyên lai Dạ Côn đã sớm biết!
Quá lợi hại!
Đây là một chuyện hài tử mười sáu tuổi có thể làm sao? Người khác mười sáu tuổi còn đang ở trong học viện chơi mộc kiếm kìa.
Nhìn Dạ Côn mười sáu tuổi đang làm gì, trực tiếp chơi chết Tả Tướng Thái Kinh, thậm chí còn phá hủy một âm mưu kinh thiên.
Ngưu bức! Quá ngưu bức!
Dạ Côn quả thật khiến cho người ta sợ hãi không thôi.
Trưởng Tôn Ngự thấy Đồng Văn Sơn quỳ xuống đất, trầm giọng hỏi:
- Nói đi! Nói hết mọi chuyện ra!
- Thánh Nhân... Thánh Nhân tha mạng, đều là những người kia sai khiến, là bọn họ đẩy ta lên, mọi chuyện không liên quan đến ta... Thánh Nhân tha mạng.
Đồng Văn Sơn đều muốn bò lên chỗ vương tọa, thủ vệ bên cạnh lập tức tới ngăn lại.
- Bọn họ là ai?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Trước kia ta chỉ là một tên vô danh ở Đồng gia, thế nhưng có một ngày... một đứa bé cho ta tờ giấy, phía trên nói nếu như ta nghe lời, liền có thể dương danh, lúc ấy ta cũng không có để ở trong lòng, thế nhưng qua không bao lâu, ta liền được Đồng gia triệu đến Thái Kinh, chuyện này khiến ta không thể không tin, về sau liền cưới thê tử, dưới sự trợ giúp của thê tử, còn có một cỗ thế lực thần bí, ta liền leo đến vị trí hiện tại.
Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Thánh Nhân, thê tử của Tả Tướng nhất định là người của bọn họ.
- Thương Minh!
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng quát.
Thương Minh dĩ nhiên hiểu được, trực tiếp bay ra ngoài cung điện.
Đồng Văn Sơn làm sao không biết thê tử là người của bọn họ, thế nhưng trong lòng y vẫn nghĩ thê tử sẽ không hại mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận