Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 989: Rời Võ Thành Bảo

- Ai nha, lão gia, sao ngươi chậm chạp như vậy, bên kia có gánh xiếc. . . đi nhanh một chút.
Nhìn dáng vẻ hững hờ của lão gia, Tiểu Ngân lại dắt lấy Dạ Côn chạy.
Bên trong phiên chợ náo nhiệt có hai bóng người xuyên qua, cảm giác rất vui vẻ. . . rất dễ chịu. . .
Mấy canh giờ sau, Dạ Côn cõng Tiểu Ngân trở về trạch viện, Tiểu Ngân đã chơi mệt rồi, bất quá khóe miệng vẫn tươi cười biểu thị hôm nay y chơi rất vui vẻ.
Dạ Côn cũng chỉ có thể cho Tiểu Ngân một chút vui vẻ này, dù sao lão gia chân chính của Tiểu Ngân đã không còn nữa.
Trở lại trong trạch viện, Dạ Côn đặt Tiểu Ngân xuống giường, nhìn tiểu mập mạp ngủ say, Côn ca cũng không đành lòng.
Than nhẹ một tiếng, Dạ Côn quay người rời đi, đóng cửa lại. . .
Chẳng qua là sau khi Dạ Côn rời đi, Tiểu Ngân mở mắt, chậm rãi quay người. . . ôm chăn đệm vào trong ngực, đầu chôn thật sâu.
Một bên khác, Dạ Côn trở về đại sảnh, tất cả mọi người đều tại. . .
- Ngày mai chúng ta rời đi, về nhà.
Dạ Côn nhẹ nói ra, cũng không có nói thêm cái gì, liền trở về phòng nghỉ ngơi, tựa hồ tâm tình có chút không tốt.
Dạ Tần hơi thở hắt ra.
- Vậy Tiểu Ngân thì sao?
Uyển Nhiên nhìn mọi người nghi hoặc hỏi.
Tuy nói Tiểu Ngân mỗi ngày gọi Uyển Nhiên là con tin, nhưng kỳ thật cho người cảm giác, Uyển Nhiên tựa như một tỷ tỷ nghiêm khắc, Tiểu Ngân chính là một cái đuôi, bất quá hô vài tiếng con tin cho thêm can đảm một chút.
Đấu Phù Thế không có nhiều cảm xúc như vậy, nhẹ nói ra:
- Trước kia như thế nào, sau này như thế nấy, có nhân ắt có quả.
- Tiểu Ngân đã không có lão gia, y có thể tự chiếu cố bản thân sao?
Uyển Nhiên cảm thấy Tiểu Ngân không thể chiếu cố tốt bản thân, nhớ tới Tiểu Ngân làm bộ đáng thương, Uyển Nhiên liền không đành lòng.
Thực Cốt nhẹ nói ra:
- Vậy mang Tiểu Ngân đi cùng sao? Quan hệ giữa y với lão gia y chúng ta đều có thể nhìn ra, nếu như nói cho y biết chân tướng, sẽ xảy ra chuyện gì, mọi người hẳn đều biết.
- Ta tới chiếu cố Tiểu Ngân, dù gì bên cạnh ta cũng không có ai.
Uyển Nhiên kiên định nói ra, trong nửa tháng này. . . Tiểu Ngân mang đến cho Uyển Nhiên một loại hảo cảm không hiểu, cảm giác giống như đệ đệ của mình vậy.
Dạ Tần nghiêm túc nói:
- Uyển Nhiên, chuyện này phải để Tiểu Ngân tới quyết định.
- Không nói cho y biết là được.
Uyển Nhiên khăng khăng nói ra.
Tất cả mọi người không nói, không nói cho Tiểu Ngân. . . lão gia y cứ biến mất như vậy sao. . . Tiểu Ngân cũng không phải ngốc.
Mặc dù ngày thường cảm giác có hơi ngây ngốc.
Một đêm này, chú định không thể nào an tĩnh, Dạ Côn không ngủ được, không biết nên nói với Tiểu Ngân như thế nào. . . nếu như tính cách của tiểu mập mạp ác liệt hơn một chút, có lẽ sẽ không xoắn xuýt như thế.
Sáng sớm, Võ Thành Bảo vẫn sáng ngời như mọi khi, nhưng không có ánh nắng mặt trời, nhiệt độ trong chăn thật khiến người ta không muốn rời giường.
Uyển Nhiên vẫn giống như bình thường, đã chuẩn bị đồ ăn sáng từ sớm. . . chẳng qua là vành mắt có hơi đen, rõ ràng không ngủ ngon.
Hi Ngõa làm thị nữ Côn ca, cũng sẽ giúp đỡ Uyển Nhiên nấu cơm, tay nghề rất không tệ, cải thiện khẩu vị của mọi người rất nhiều.
- Uyển Nhiên, ngủ không ngon sao? Hay là đi nghỉ ngơi một lúc đi, nơi này giao cho ta là được.
Hi Ngõa thấy Uyển Nhiên sững sờ, lên tiếng nói ra.
Uyển Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn Hi Ngõa miễn gượng cười nói:
- Không cần.
- Vẫn còn đang suy nghĩ chuyện của Tiểu Ngân sao?
Uyển Nhiên dừng một chút, mày ngài nhíu lại. . . vấn đề này không có trả lời, Hi Ngõa cũng không hỏi tới nữa.
Rất nhanh, hai người đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, đây sẽ là bữa ăn cuối cùng ở Võ Thành Bảo, ăn xong bữa cơm này, tương lai sẽ không trở lại nữa.
Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều có mặt, duy chỉ có Tiểu Ngân.
- Cái tên này ăn cơm đều là người thứ nhất đến, hôm nay thế mà không có mặt, kỳ lạ.
Đấu Phù Thế khẽ cười nói.
Uyển Nhiên đứng dậy nhẹ nói ra:
- Ta đi kêu.
- Để ta đi.
Dạ Côn từ tốn nói, có một số việc nên nói vẫn phải nói.
- Làm gì thế. . . lão gia? ? ?
Dạ Côn vừa mới nói xong, Tiểu Ngân đã xuất hiện tại cửa ra vào, mang theo ngữ khí cởi mở, tựa hồ tâm tình không tệ.
- Còn làm gì, gọi ngươi rời giường, thật đúng là càng lúc càng lười.
Dạ Côn đưa tay gõ gõ đầu Tiểu Ngân.
Khóe miệng Tiểu Ngân vểnh lên:
- Ngủ một ngày có sao đâu, lão gia ngươi không phải cũng ngủ nướng. . . còn nói ta.
Dạ Côn cười cười:
- Đừng nói nhảm nữa, ăn cơm đi. . .
- Biết, lão gia ngươi càng ngày càng dài dòng.
Tất cả mọi người không nói gì, an tĩnh ăn cơm, bầu không khí khá là quái dị.
- Sao không ai nói lời nào?
Tiểu Ngân cũng phát giác ra được, nhìn mọi người nói ra.
Dạ Côn vừa muốn nói gì, Uyển Nhiên liền dịu dàng nói ra:
- Lão gia ngươi chuẩn bị mang bọn ta ra ngoài chơi, ngươi muốn đi không?
Mọi người nghi hoặc nhìn Uyển Nhiên.
Mà Tiểu Ngân nghi hoặc nói ra:
- Đêm qua không phải đã đi ra ngoài chơi sao? Còn đi chơi. . . lão gia ngươi cũng quá ham chơi đi.
- Tiểu Ngân, là ra ngoài Võ Thành Bảo chơi đây.
Uyển Nhiên cười bổ sung một câu.
Nghe thấy có thể đi ra ngoài chơi, Tiểu Ngân lập tức hưng phấn lên, nắm lấy tay áo Dạ Côn:
- Lão gia, là thật sao?
Dạ Côn vốn dự định nói cho Tiểu Ngân, nhưng Uyển Nhiên nói như thế, còn có phản ứng của Tiểu Ngân, lời vừa đến miệng. . . lại trở vào trong bụng.
- Thế nào, ngươi không muốn ra ngoài chơi?
- Muốn. . . sao không muốn ra ngoài chơi được. . .
Tiểu Ngân rất là vui vẻ, dùng sức gắp thức ăn cho Uyển Nhiên, ngỏ ý cảm ơn.
Dạ Côn nhíu mày, nhất thời không biết nên lựa chọn như thế nào. . . thái độ Uyển Nhiên kiên quyết như vậy, ban đầu đã cảm thấy có chút thua thiệt Uyển Nhiên, dù sao Hồn Thí Thiên là mình giết. . .
Bầu không khí trên bàn cơm dần dần khôi phục lại vui vẻ, Uyển Nhiên nói chuyện bên ngoài thú vị, Tiểu Ngân nghe thấy đã không thể chờ đợi.
Ăn xong đồ ăn sáng, mọi người cũng chuẩn bị xong, mà Tiểu Ngân đã chạy đi chuẩn bị.
Sau một hồi lâu, mọi người thấy thấy Tiểu Ngân khiêng bao quần áo đi tới, hành lý giống như là một ngọn núi nhỏ vậy.
- Ngươi đây là muốn dọn nhà sao?
Dạ Côn bất đắc dĩ cười nói.
Tiểu Ngân buông bao quần áo xuống, thở hổn hển nói ra:
- Trong này có quần áo dự phòng của chúng ta, nhất định phải chuẩn bị chu đáo, lão gia ngươi nghèo như vậy, chúng ta tiết kiệm một chút thì hơn.
- Lão gia mua cho ngươi đồ mới.
Dạ Côn hào sảng nói ra.
- Vậy không được, đây chính là lão gia mua cho ta. . . không thể ném.
Dạ Côn cũng không có cách, nhẹ nói ra:
- Vậy được rồi.
- Xuất phát. . .
Tiểu Ngân vung tay lên, vọt thẳng đến phía trước, mà bao quần áo rõ ràng là giao cho Dạ Côn.
Dạ Côn nhìn bao quần áo thật to kia, lập tức chuyển mắt nhìn về phía Thực Cốt. . .
Thực Cốt biểu thị, nồi của ngươi, ngươi tự mình cõng.
Nha hoắc, Thực Cốt thế mà không nghe lời, cứng rắn lên rồi à, xem ra phải tìm thời gian luận bàn mới được.
Thôi thôi, không phải chỉ là bao quần áo hay sao? Nhìn Đấu Phù Thế một chút, người ta còn khiêng một cái băng quan đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận