Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 957: Lão Gia, Ngươi Thật Thảm

Xích Ngộ thở dài một hơi:
- Hiện tại nội bộ Thánh Điện có vấn đề, sẽ không quản những chuyện này, nhưng buổi tối hôm nay vẫn phải mời bọn họ ăn bữa cơm.
- Ngươi trước làm quen chuyện ở trong nha dịch, ban đêm theo ta.
Xích Ngộ từ tốn nói.
- Vâng, đại nhân.
- Thay quần áo đi.
Xích Ngộ lại bổ sung một câu, rời khỏi tháp lâu.
Song Song nhìn quần áo còn sót lại trên người, hơi hơi than nhẹ một tiếng, mặc lâu như vậy, đổi cũng có chút không thoải mái.
Bất quá nghĩ đến tên đầu trọc kia, sao chỉ có một mình y? Những người khác đi đâu rồi?
Song Song nói tới đầu trọc cũng không là Dạ Côn, mà là Uyển Nhiên. . . dù sao hiện tại Uyển Nhiên cũng để đầu trọc.
Mà ở trên đường phố, chiến đấu cũng kết thúc. . .
Đúng như Dạ Côn suy nghĩ, trực tiếp cố ý thua.
Từ điểm đó cũng có thể nhìn ra, hiện tại Dạ Côn trầm ổn hơn rất nhiều, thắng thua cũng không còn quá quan trọng, có thể phân chuyện nặng nhẹ.
- Mê Đồ, lần sau gặp lão tử, thành thật hô một tiếng, bằng không lão tử gặp ngươi một lần liền đánh ngươi một lần.
Nhục Xà lạnh lùng nhìn Dạ Côn, xì một tiếng khinh miệt, cười lớn đi vào tửu quán bên cạnh.
Mà ánh mắt người xem xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc, vừa rồi Dạ Côn còn mang theo kính sợ, thế nhưng hiện tại có chút thương hại. . .
Dạ Côn lau khóe miệng, lần đầu tiên cố ý thua, thế mà thật thành công... chẳng lẽ khí vận đáng chết kia của mình cuối cùng đã đi mất?
Trước kia muốn thua đều không thua được, hôm nay thế mà thành công! ! !
Trời ạ, chuyện này có phải thật hay không, Dạ Côn thật muốn cho mình một bạt tay, nhìn xem có phải đang nằm mơ hay không.
Hoang mang nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng bị phá, Dạ Côn thật muốn trở về uống vài chén với đệ đệ, quá thoải mái.
- Lão gia. . . lão gia. . . lão gia của ta a. . . sao ngươi lại bị đánh thành bộ dáng này. . .
Trong lúc Dạ Côn đang mừng thầm, bên tai vang lên âm thanh hô to gọi nhỏ, cảm giác hình như rất đau lòng, thế nhưng nghe xong, luôn cảm thấy là lạ. . .
Đến cùng ai là lão gia. . .
Chỉ thấy một tên nam tử tai to mặt lớn lảo đảo chạy tới, nước mắt rưng rưng, nước mũi hất lên hất xuống, thoạt nhìn giống như tiểu hài tử.
Trong lúc Côn ca bị đối phương dọa sợ, cái tên này thế mà trực tiếp đánh tới, gương mặt kia. . . nước mắt cùng nước mũi toàn bộ xoa vào trong ngực Côn ca, thậm chí còn cọ xát.
Vừa mới vui sướng một thoáng liền không còn, không ngờ tên Mê Đồ kia còn có hạ nhân như thế, càn như vậy sao. . . trực tiếp bổ nhào vào trong ngực lão gia.
Tới cũng tốt, vừa vặn không biết trạch viện ở nơi nào.
- Dìu ta trở về.
Dạ Côn suy yếu nói ra.
Chỉ thấy tiểu mập mạp lập tức từ trong ngực Côn ca quay ra, vội vàng nói:
- Lão gia. . . xin lỗi. . . vừa rồi ta quá kích động.
Đối mặt với tiểu mập mạp xin lỗi, Dạ Côn liền biết, tên này vẫn là bình thường, chẳng qua là trông thấy lão gia bị đánh, liền như thế.
- Đám cặn bã các ngươi, chờ lão gia ta khỏe lại, sẽ giết cả nhà các ngươi!
Trong lúc Côn ca vừa mới lấy lại hứng khởi, tiểu mập mạp đột nhiên quay sang đám người xung quanh giận mắng, biểu tình kia, phảng phất muốn lột da đối phương.
Khoan hãy nói, tiểu mập mạp vừa hô như thế, mọi người cũng hơi sợ, tốt xấu gì Mê Đồ cũng có tu vi Kiếm Đế, giết người còn không đơn giản sao.
Bất quá Dạ Côn cũng không muốn tiếp tục gây phiền toái, thấp giọng nói ra:
- Đừng nói nữa, ta muốn trở về chữa thương.
Tiểu mập mạp nhìn lão gia của mình, đau lòng, nộ khí lớn hơn:
- Lão gia, ngài yên tâm. . . ta biết hôm nay ngài không có phát huy ra thực lực, để tên Nhục Xà này chiếm tiện nghi!
Nhục Xà đang uống rượu ở bên cạnh nghe thấy, dĩ nhiên nổi giận, đập bát rượu trong tay xuống đất, xuyên qua đám người quát:
- Ngươi vừa mới nói gì?!
- Ngươi điếc à! Ta lão gia là sát thủ, có bản lĩnh ngươi để cho lão gia ta ám sát một hồi, ngươi chết thế nào cũng không biết.
Dạ Côn: ......
Em gái ngươi, vừa mới thua, kết quả không ngờ có một tên tiểu mập mạp chạy đến, cứng rắn thay đổi kết quả.
Lão thiên, không cần làm như vậy đi.
- Được rồi, đừng nói nữa, ta đã thua.
Dạ Côn suy yếu nói ra, tiểu mập mạp sao lại nghe không hiểu thế này.
Tiểu mập mạp lần nữa đau lòng nhìn xem lão gia, che ngực, trên mặt tức giận:
- Nhìn lão gia nhà ta một chút, cho dù nhường, cũng phải nhận thua, Nhục Xà, thắng lợi như vậy, tâm ngươi không đau sao. . .
Nhục Xà đau hay không thì không biết, thế nhưng hiện tay Côn ca đang rất đau.
Lúc này người xung quanh cũng khe khẽ bàn luận, Nhục Xà nghe thấy liền nhíu mày lại.
- Được! Mê Đồ, lão tử tiếp nhận khiêu chiến của ngươi! ! !
Dạ Côn biểu lộ là như vậy (


-


).
Ngươi dù sao cũng là Kiếm Đế, có thể có chút đầu óc hay không, tôi tớ nói ngươi cũng tin.
- Được! Buổi trưa ba ngày sao, nhìn lão gia nhà ta giết chết ngươi như thế nào!
Còn không đợi Côn ca ứng chiến, tiểu mập mạp hai tay chống nạnh, bộ dáng nhỏ rất đắc ý.
Trong lòng Dạ Côn khe khẽ thở dài, vừa rồi, đến cùng là thua. . . hay là như thế nào?
- Trận chiến khi này không tính.
Tiểu mập mạp lần nữa bổ sung một câu.
Dạ Côn: ......
Tiểu mập mạp này, có phải lão thiên phái tới khắc mình hay không?
- Hừ! Lão tử còn không đến mức giậu đổ bìm leo, trưa ba ngày sao, lão tử đánh chết ngươi!
Nhục Xà lạnh giọng quát, lần nữa đi vào tửu quán.
- Lão gia đừng sợ, Tiểu Ngân tới đỡ lão gia về nhà.
Nguyên lai tiểu mập mạp gọi Tiểu Ngân.
Nhưng mà Dạ Côn đánh giá thấp Tiểu Ngân, chỉ thấy Tiểu Ngân trực tiếp cõng Dạ Côn ở trên lưng, thân thể mập mạp cũng chạy rất nhanh, hiếu kì hỏi:
- Lão gia, hình như ngươi rất nhẹ, nhất định là ở bên ngoài đói gầy, lão gia đáng thương, lớn tuổi rồi còn phải bôn ba.
Dạ Côn tranh thủ thời gian ra hiệu cho Uyển Nhiên đuổi sát đến, tiểu mập mạp rất khó giải quyết.
- Tiểu Ngân, ngươi chậm một chút, lão gia mang theo người đến.
Dạ Côn nhìn Uyển Nhiên chạy thở không ra hơi, vội vàng bảo Tiểu Ngân chậm một chút.
Mà Tiểu Ngân quay đầu nhìn thoáng qua Uyển Nhiên:
- Lão gia, ngươi phải nói sớm chứ.
Cho nên. . .
Tiểu Ngân một tay ôm một người.
Dạ Côn cùng Uyển Nhiên biểu lộ là như vậy (? _? )
Đại khái gian uống cạn chung trà, rốt cuộc đã tới Hiền Giả Phủ.
Nhìn trạch viện trước mắt, Dạ Côn cảm thấy Mê Đồ Kiếm Đế rất nghèo, bảng hiệu đều sai lệch, trên mái hiên có cỏ dại, trụ cột đều hơi nứt ra.
- Lão gia, đến nhà. . .
Tiểu Ngân buông hai người xuống, tranh thủ thời gian chạy đi mở cửa.
Mặc dù Tiểu Ngân này có chút hố lão gia, thế nhưng điểm xuất phát là tốt, có thể hiểu cho tiểu mập mạp.
Có Tiểu Ngân dẫn đường, Dạ Côn cùng Uyển Nhiên đi vào trạch viện, kết cấu bên trong cùng phía ngoài hô ứng lẫn nhau.
Chỉ sợ phong cách của Mê Đồ Kiếm Đế là cũ nát đi.
- Lão gia, y chính là phiếu cơm lần này sao?
Tiểu Ngân bưng rượu thuốc tới, nhìn Uyển Nhiên một bên hỏi.
Người hầu của sát thủ quả thật bất phàm, ngay cả phiếu cơm đều có thể nói, xem ra trước kia làm không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận