Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 448: Huyết Yến (4)

Lúc này Trưởng Tôn Ngự quả thật có chút điên cuồng, căn bản không có cố kỵ tình huống xung quanh.
Xung quanh quần thần chạy trốn mang theo vẻ mặt sợ hãi, hình ảnh Thánh Nhân trong lòng đã thay đổi hoàn toàn.
- Ngươi muốn làm gì?
Dạ Minh trầm giọng hỏi.
Trưởng Tôn Ngự rất tình nguyện trả lời vấn đề này:
- Bản hoàng muốn làm gì? Thái Kinh khai quốc đến nay, vì sao có thể an ổn, vì sao thế lực xung quanh không dám đụng đến Thái Kinh, tất cả đều nhờ vào Nhất Niệm Diệt Sinh của bản hoàng!
Du Hạo Nam nhìn Nhất Niệm Diệt Sinh trên người Trưởng Tôn Ngự, đây hẳn là thứ chủ nhân muốn có được.
Dạ Minh nhìn đại kiếm trong tay Trưởng Tôn Ngự.
- Có phải rất hiếu kỳ tại sao Thần Kiếm lại phát sinh chất biến hay không? Đây chính là chỗ tốt của Nhất Niệm Diệt Sinh. Bản hoàng gọi đây là Thần Kiếm nhất đoạn!
Thần Kiếm làm sao lại có nhất đoạn, không phải chỉ có kiếm của chính mình mới phân đoạn hay sao?
Nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, Thần Kiếm của Trưởng Tôn Ngự quả thực biến.
Loại thuyết pháp này của y cũng không sai biệt quá lớn.
Đát Từ xem như kiến thức rộng rãi, nhưng vẫn bị tình cảnh trước mắt chấn kinh.
- Cho nên Dạ gia, không phải các ngươi muốn nhìn nội tình của bản hoàng như thế nào sao. Trước mắt các ngươi chính là một trong số đó, còn cảm thấy buổi tối hôm nay có phần thắng sao?
Trưởng Tôn Ngự chăm chú nhìn Dạ Minh, ngươi thật tưởng bản hoàng không dám động tới Dạ gia ngươi sao? Chỉ cần bản hoàng muốn, tùy thời đều được!
Dạ Minh hít một hơi thật sâu, quả thật không ngờ Trưởng Tôn Ngự giữ lại hậu thủ như thế.
Hiện tại y đã không phải khúc gỗ mục, thực lực bản thân tăng nhanh như gió, cộng thêm Thần Kiếm quỷ dị trong tay.
Cho dù mình sử dụng kiếm của mình, muốn nhất kích chí mạng cũng là chuyện xa vời.
Bởi vì y có Nhất Niệm Diệt Sinh, căn bản không có chút sơ hở, không có điểm yếu.
Đông Môn Mộng ngồi ở bên cạnh đột nhiên dừng một chút, hướng phía đám con dâu nói ra:
- Mẫu thân có chút việc phải đi trước, lúc nữa các con hãy theo cha trở về.
Nghe ngữ khí của Đông Môn Mộng, tựa hồ rất yên tâm với tràng diện hiện tại, căn bản không có một chút lo lắng.
Đám con dâu nhẹ gật đầu, lúc này mẫu thân đi, là có chuyện gì???
Nhưng mà Trưởng Tôn Ngự nhìn thấy Đông Môn Mộng muốn đi, liền lạnh giọng quát:
- Muốn đi?! Nào có dễ dàng như vậy!!!
Chỉ thấy Trưởng Tôn Ngự nâng đại kiếm trong tay lên vung tới.
Vừa vung lên như thế, không khí trong nháy mắt phảng phất như bị rút khô, hỏa diễm trên đại kiếm điên cuồng phun trào, trực tiếp chém xuống.
Oanh!
Đám người Thiên La Viện xung quanh trong nháy mắt bốc hơi đi, một kiếm này không chỉ muốn tiêu diệt Đông Môn Mộng, còn muốn trực tiếp giết chết mọi người Dạ gia
Mà bình chướng của Bùi Thiên trong nháy mắt bị mở bung ra, căn bản không hề có tác dụng.
Bỗng nhiên!
Một cỗ uy áp Thần Kiếm bao phủ toàn trường.
Chỉ thấy toàn bộ Thái Kinh trở nên sáng rực như ban ngày.
Thương khung xuất hiện một thanh đại kiếm màu bạc, chiếu sáng Thái Kinh, ầm ầm hạ xuống.
Tất cả mọi người ở Thái Kinh nhìn thấy rất rõ ràng, ngoại trừ cảm thán cũng không biết nói gì.
Hiện trong hoàng cung đã đánh túi bụi đi.
Đủ loại dị tượng xuất hiện, quá kinh khủng.
Mũi cự kiếm hóa thành bình chướng, bao phủ mọi người Dạ gia vào bên trong.
Liệt diễm kinh khủng hung hăng đụng vào bình chướng, khiến bình chướng do Thần Kiếm hóa thành chấn động điên cuồng đong đưa.
Dạ Minh cùng Đát Từ lập tức vung động Thần Kiếm trong tay, hai cỗ lực lượng đánh tới liệt diễm, lúc này mới tiêu trừ liệt diễm.
Trưởng Tôn Ngự đột nhiên cười to nói:
- Thật đúng là con gái tốt của bản hoàng!!!
Dạ Tần chậm rãi quay đầu nhìn Trưởng Tôn Nhị phía sau, chỉ thấy tay phải Trưởng Tôn Ngự tản ra ngân mang, một thanh kiếm nhỏ màu bạc xuất hiện ở lòng bàn tay nàng.
Đây chính là Thần Kiếm Trưởng Tôn Ngự cho Trưởng Tôn Nhị, Bất Bại U Mộng!!!
Bất Bại U Mộng công kích cũng không phải rất mạnh, đó là bởi vì Bất Bại U Mộng là Thần Kiếm thuộc hệ phòng ngự, có thể khống chế Thần Kiếm trong lòng bàn tay, bố trí trận hình phòng ngự.
Năm đó Thần Ma đại chiến, Thần tộc cũng dùng như thế này.
Nhưng chỉ sợ Trưởng Tôn Ngự không biết, Thần Kiếm hệ phòng ngự tương đối hiếm hoi, mà Trưởng Tôn Ngự cảm thấy, tác dụng Thần Kiếm phòng ngự không lớn, cho nên mới giao cho Trưởng Tôn Nhị, cho nữ nhi một vật phòng thân.
Đối với Trưởng Tôn Nhị, Trưởng Tôn Ngự là chân tâm, bằng không cũng không giao Thần Kiếm cho nữ nhi phòng thân, thứ như Thần Kiếm, ai lại ngại ít.
Nhưng mà Trưởng Tôn Ngự ngàn vạn không nghĩ tới, cho nữ nhi Thần Kiếm, hiện tại thế mà dùng tới bảo hộ Dạ gia!!!
Nhưng vừa rồi Trưởng Tôn Ngự làm sao không nghĩ, ở trong Dạ gia vẫn còn nữ nhi của mình, nếu như một kiếm chém xuống, như vậy Trưởng Tôn Nhị cũng sẽ không còn.
- Nữ nhi gả đi, thật giống như thùng nước hắt ra ngoài! Coi như bản hoàng chưa từng sinh ra đứa con gái này!!!
Trưởng Tôn Ngự nhìn Trưởng Tôn Nhị bên trong Dạ gia, ánh mắt băng lãnh.
Kỳ thật cho dù vừa rồi Trưởng Tôn Nhị không động, Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi đều sẽ động, dù sao một kiếm kia chém tới, căn bản không chịu nổi.
Thế nhưng hiện tại, ngàn vạn không nghĩ tới, Trưởng Tôn Nhị nhu nhược thế mà... thế mà cũng có Thần Kiếm!!!!!!
Tất cả mọi người Dạ gia đều choáng váng.
Nhất là Dạ Tần, Tần ca hoàn toàn không biết thê tử cùng giường chung gối lại có Thần Kiếm.
Trưởng Tôn Nhị hướng phía Trưởng Tôn Ngự nhẹ nói ra:
- Phụ hoàng, tha thứ cho nữ nhi, hiện tại nữ nhi...
Sau khi nói xong, Trưởng Tôn Nhị nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới bằng phẳng một thoáng.
Mặc dù chỉ là một cái động tác nho nhỏ, nhưng động tác này đã biểu lộ hết thảy.
Trưởng Tôn Nhị đã mang thai hài tử của Dạ Tần!!!
Một người mẫu thân đã mang thai hài tử, mặc kệ tình huống như thế nào, đều sẽ thề sống chết bảo hộ hài tử.
Trưởng Tôn Ngự thấy động tác của nữ nhi, cười khẽ một tiếng, nhưng mà tiếng cười kia càng lúc càng lớn, phảng phất giống như đang tự giễu.
Dạ Côn nhìn biểu hiện của em dâu, trong lòng khá hài lòng, quả nhiên... chỉ cần nữ nhân mang thai hài tử, liền sẽ thay đổi...
Thật không uổng công mình dạy đệ đệ, hiện tại Trưởng Tôn Nhị đã không phải là người hoàng gia, hiện tại nàng là người của Dạ gia.
Tiếng cười của Trưởng Tôn Ngự dần ngừng lại, trầm giọng nói ra:
- Nhị Nhị, đã con quyết định như thế, vậy cũng đừng trách phụ hoàng! Cùng Dạ gia đi xuống Hoàng Tuyền đi!!!
Dạ Minh cùng Đát Từ lập tức đứng ở trước mặt người Dạ gia, chăm chú nhìn Trưởng Tôn Ngự.
Nội tình của Thánh Nhân, thật khiến người ta quá ngoài ý muốn.
Vốn chỉ nghĩ Thánh Nhân không chỉ có một thanh Thần Kiếm, có lẽ có rất nhiều thanh Thần Kiếm, có lẽ sẽ triệu tập một nhóm cường giả Kiếm Đế, những thứ này Dạ Minh đều có thể ứng phó.
Chỉ là hoàn toàn không nghĩ tới, nội tình của Thánh Nhân lại là tăng cường Thần Kiếm!!! Thậm chí ngay cả thực lực đều tăng gấp bội!!!
Khó trách Thánh Nhân không đỏ mắt Thần Kiếm khác, bởi vì Thần Kiếm của y là mạnh nhất!!!
Trưởng Tôn Ngự nhẹ giọng cười nói:
- Dạ gia đều đã tụ tập đông đủ. Xem ra là đang chờ một kiếm cuối cùng của bản hoàng.
Du Hạo Nam xem như an tâm, hôm nay Thánh Nhân thắng, như vậy kế hoạch của chủ nhân còn có thể tiếp tục tiến hành.
Thương Minh thở phào một hơi, mặc dù hôm nay chết rất nhiều người Thiên La Viện, nhưng đổi lại biết được nội tình của Thánh Nhân, cũng xem như có lời.
Đát Từ giơ cao Hỏa Vân Phần Thiên, chín đầu Hỏa Long lập tức xông ra thân kiếm, nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Ngự.
- Ở trước mặt kiếm của bản hoàng, kiếm của các ngươi không chịu nổi một kích!!!
Trưởng Tôn Ngự khinh thường nói ra, liệt diễm đại kiếm trong tay lần nữa tản mát ra khí tức vô cùng cường đại.
- Như thế sao?
Một âm thanh quỷ dị đột nhiên vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận