Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 577: Thái Kinh Rung Chuyển

Dạ Côn nghe xong trong lòng hơi thắt lại, cha thảm như vậy ư, hô một câu bảo bối liền bị ăn bạt tay.
Cũng may thê tử của mình không có bạo lực như vậy, lúc hô bảo bối còn làm nũng ở trong ngực, muốn hôn hôn cơ.
- Côn Côn, đừng nghe cha con nói, có đôi khi cha con nói quang minh chính đại, thế nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
Đông Môn Mộng hờn dỗi quát.
- Ta nghĩ khác bao giờ?!
- Xem xem, bị mẫu thân nói trúng tim đen rồi... Côn Côn con phải làm chủ cho mẫu thân.
Dạ Minh nhìn nhi tử, phảng phất đang nói, nhìn mẫu thân ngươi một chút, hiện tại đã vô pháp vô thiên.
Làm nam nhân, Dạ Côn lòng có đồng cảm, nếu như Ly Nhi các nàng cũng giống như mẫu thân, đoán chừng mình sẽ hỏng mất.
Cha thế mà sống sót nhiều năm như vậy, quả thật rất kiên cường.
- Vô phương trao đổi.
Dạ Minh hừ lạnh một tiếng.
- Hay cho Dạ Minh ngươi, hiện tại thế mà dám nói lời như vậy!!! Trước kia ngươi luôn dỗ ta, hiện tại thế mà không dỗ!
- Ta lúc đó đã dỗ hư nàng rồi!
- Ngươi... Côn Côn, con nhìn cha con kìa, nhất định là ở bên ngoài có nữ nhân khác.
Đông Môn Mộng lôi kéo tay nhi tử, bộ dáng ta thật tội nghiệp a.
Dạ Côn thật là khó, hiện tại nếu như có đệ đệ ở đây thì tốt rồi.
- Mẫu thân, cha, chúng ta có gì từ từ nói, đừng nóng giận.
Hết cách, Dạ Côn chỉ có thể khuyên giải.
- Không thèm nói chuyện với cha con nữa.
- Ta mới không thèm nói chuyện với nàng đây.
Dạ Côn đau đầu, trước kia cãi nhau cũng không có như thế, làm sao cha lại đột nhiên ngạnh khí.
Khó trách mẫu thân phản ứng lớn như vậy, một tên phu quân trước kia luôn ngoan ngoãn nghe theo ngươi đột nhiên thay đổi, làm thê tử, khẳng định sẽ có suy nghĩ.
Thế nhưng mẫu thân cũng có chút chuyện nhỏ xé ra to.
Dù sao lấy tướng mạo của cha, đoán chừng rất khó tìm được mỹ nhân như ngươi.
- À phải, Tuyệt Thiên đi đâu rồi?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Không biết, đã có một khoảng thời gian không trở về.
Dạ Minh nhẹ nói ra.
Xem ra nói sang chuyện khác thật hữu dụng.
Tuyệt Thiên thế mà không tại, nhất định là đang điều tra chuyện gì cho cha vợ rồi, không biết cha vợ muốn làm gì.
Chẳng lẽ còn muốn giết mình sao?
Hai đứa con gái của ngươi đều sinh bảo bảo cho ta rồi.
- Cha, chuyện của con cha biết rồi chứ.
Dạ Côn ngồi ở bên cạnh mẫu thân, an ủi vỗ mu bàn tay mẫu thân, đừng tức giận...
Dạ Minh nhẹ gật đầu:
- Lúc đầu gia gia con không muốn gọi con trở về, dù sao Mê Vụ Sâm Lâm cũng rất gấp gáp, cho dù biết là điệu hổ ly sơn, thế nhưng vẫn cần con về xử lý, Thiên Trạch Linh Đô là một cái phiền toái lớn.
- Con cũng mới từ bên kia về, đã hỏi sứ thần Thiên Trạch, thế nhưng nàng cũng không có nói rõ cái gì, còn nói Cổ U ra giá với nàng, muốn chiếm tiện nghi ở chỗ con.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, nữ hoàng kia thật khó đối phó.
Đột nhiên nhớ tới mẫu thân là Thiên Trạch Kiếm Sơn Đông Môn, Dạ Côn liền hướng phía mẫu thân cười nói:
- Mẫu thân đại nhân, người là Thiên Trạch Cổ tộc, có thể tạo áp lực cho Thiên Trạch hay không?
- Côn Côn à, Cổ tộc không hề giống Thánh Điện, từng hành động cử chỉ đều có người nhìn, có lẽ người khác sẽ nể tình Cổ tộc chúng ta, nhưng trước hết phải được bọn họ đồng ý mới được.
Hôn sự lúc trước Hoa Sa La không đồng ý, Thánh Thiên Thành liền đi thuyết phục, chứng minh sức ảnh hưởng của Thiên Trạch Linh Đô rất lớn.
Có lẽ có có vài nhà cũng không muốn làm Cổ tộc, nếu như Hoa Sa La nguyện ý, có lẽ có thể thay thế, chỉ kém một cái lý do mà thôi.
- Nhất là Linh Đô, đây là một vấn đề khiến Thiên Trạch đau đầu, hơn nữa còn là siêu cấp đau đầu.
Đông Môn Mộng lại bổ sung một câu.
Dạ Côn cũng cảm thấy nữ hoàng kia thật rất khó giải quyết.
- Cha, mẫu thân, sứ thần Thiên Trạch thật ra chính là nữ hoàng.
Dạ Côn quyết định vẫn nói tin tức này cho phụ mẫu nghe.
- Hả!
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng kinh hô một tiếng.
- Con từng gặp qua nữ hoàng, cho nên liền nhận ra, lần này nữ hoàng đích thân đến Thái Kinh, nguyên nhân nhất định không đơn giản.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
Đông Môn Mộng hơi hơi nhíu mày:
- Nếu như nữ hoàng tự mình tới, vậy thì chuyện này có vấn đề rất lớn!
- Phi thường lớn!
Dạ Minh trầm giọng nói ra.
- Cho dù tốc độ của nữ hoàng có nhanh đến thế nào đi nữa, muốn từ Thiên Trạch tới Thái Kinh, vậy cũng phải hao tốn nửa năm. Thời gian lâu như vậy, nữ hoàng...
Dạ Minh đứng dậy rục rịch, vẻ mặt âm trầm.
Đông Môn Mộng cũng đồng ý điểm này.
- Côn Côn, chúng ta vào cung.
Dạ Minh trầm giọng nói ra.
- Cha, người định nói cho gia gia sao? Nếu như mọi người đều biết thân phận của nữ hoàng, nữ hoàng kia nhất định sẽ biết là con nói, đến lúc đó giận chó đánh mèo sẽ không tốt.
- Côn Côn, gia gia con làm Thái Kinh Thánh Nhân, nữ hoàng đến đây, làm sao có thể không biết? Có lẽ thời điểm nữ hoàng bước vào biên cảnh Thái Kinh, gia gia con đã nhận được tình báo.
Dạ Côn tựa hồ nhớ tới cái gì, nếu như chỉ là một cái sứ thần Thiên Trạch tới, gia gia có lẽ sẽ không gọi mình về.
Thế nhưng nữ hoàng lại khác, gia gia gọi mình về gấp như vậy, hẳn là muốn để mình tới hỏi rõ lý do.
- Cha, chúng ta đi gặp gia gia.
Dạ Minh nhẹ gật đầu.
Dạ Côn rất tò mò, rốt cuộc gia gia có biết không?
- Uy, tối nay hai người có trở về ăn cơm không?
Đông Môn Mộng hướng phía hai cha con hô.
Dạ Côn quay đầu cười nói:
- Trở về.
- Nhìn cái gì, chỉ có nhi tử, ngươi không có phần.
Đông Môn Mộng nhìn Dạ Minh quay đầu yêu kiều hừ một tiếng.
- Thôi đi, kiếm tửu quán nào đó ăn cơm vậy.
Dạ Minh hừ một tiếng.
- Có bản lĩnh đừng trở về.
- Không về thì không về.
Dạ Côn:...
- Ngươi!!! Dạ Minh!!!
Dạ Minh trực tiếp đi ra ngoài, Dạ Côn nhìn mẫu thân tức giận một chút, kỳ thật vừa rồi hơi thư giãn, ai ngờ cha vẫn cứng như vậy.
Theo cha rời đi, Dạ Côn liền hiếu kỳ hỏi:
- Cha, có phải người...
- Có phải cảm thấy cha không nghe lời mẫu thân con không?
Dạ Côn nhẹ gật đầu.
Dạ Minh thấp giọng nói ra:
- Nhà chúng ta đang bị giám thị.
Dạ Côn sầm mặt lại, làm sao có thể bị giám thị? Ai dám giám thị? Chẳng lẽ cha và mẫu thân đều đang diễn kịch cho người khác xem?
- Cha, tình huống như thế nào?
- Nói ra rất dài dòng, trong khoảng thời gian con không có ở đây, Thái Kinh rung chuyển.
Dạ Minh từ tốn nói, bước lên xe ngựa, Dạ Côn cũng lập tức bước lên, Trương Thiên Thiên liền làm phu xe.
Trong khoảng thời gian này Dạ Côn cũng không đọc lấy tình báo Thái Kinh, mỗi ngày ngoại trừ bồi nữ nhi, thì chính là bồi thê tử, tháng ngày trôi qua quá tốt.
- Cha, nói một chút đi.
- Nhị bá bị gia gia con phong Tể Tướng.
Dạ Minh trầm giọng nói ra.
- Đây không phải chuyện tốt sao? Dưới một người trên vạn người?
Dạ Minh cười cười:
- Côn Côn, con còn quá trẻ, gia gia con phong Tể Tướng, như vậy đã đại biểu nhị bá con vô duyên với hoàng vị.
Dạ Côn hiểu rõ, âm u hỏi:
- Nhị bá không phục?
- Đương nhiên không phục, càng quan trọng hơn là, gia gia con phong Dạ Tư Niên làm Thái Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận