Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 486: Còn Ai Dám Chửi?

Dạ Côn nghe xong, cả người trở nên âm trầm.
Chửi hắn con hoang, có lẽ sẽ bị hắn đánh một trận.
Thế nhưng dám chửi mẫu thân của hắn không biết xấu hổ, mẫu thân của hắn là người tốt nhất trên đời, hết lòng chiếu cố hắn và đệ đệ, thậm chí còn đối xử tốt với hắn hơn cả con ruột.
Mắng mẫu thân của ta!!!
Vậy ngươi chỉ có thể tiếp nhận tử vong trừng phạt!
Chẳng cần biết ngươi là ai! Chỉ có tử vong nương theo!
Lệ khí của Dạ Côn xem như bị Đông Môn Lăng móc ra tới, đây là lần đầu tiên Dạ Côn nghe thấy có người nhục mạ mẫu thân của hắn.
Cho đến nay, trong tất cả địch nhân, không có một ai nhục mạ gia đình mình.
Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, người thứ nhất nhục mạ gia đình hắn, lại là người trong nhà mẫu thân.
Trông thấy vẻ mặt Dạ Côn đột nhiên thay đổi, Đông Môn Lăng vẫn không có phát hiện mức độ nghiêm trọng của sự việc, thậm chí tiếp tục châm chọc nói:
- Nha, biến sắc rồi à, mặt mũi Đông Môn gia đều bị mẫu thân ngươi hủy hết! Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Đại bá mẫu làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế, nên chịu gia tộc trừng phạt!
- Nhưng mà Thánh Thiên gia cũng thật không may, đến tiếp nhận người như đại bá mẫu, chậc chậc chậc, ta muốn ngươi phải bò ra khỏi Kiếm Sơn, thế mà còn mặt mũi xuất hiện ở trước mặt của chúng ta, ngươi lấy đâu ra dũng khí? Là người cha phế vật của ngươi sao?
Lời nói này của Đông Môn Lăng, xem như đã phán tử hình cho mình, đúng là dám mắng cả nhà Côn ca.
- Thế nào, có phải rất muốn đánh ta hay không, ngươi có lá gan kia sao? Tóc cũng bị mất, có muốn điểm thêm chút cỏ xanh hay không, thê tử tương lai cũng ngủ với người khác, ha ha ha!!!
Đông Môn Lăng cất tiếng cười to, những đệ tử Đông Môn sau lưng cũng phá lên cười theo.
Lại nói Côn ca không có tóc.
Ngay cả Đông Môn Hồng cũng nhếch miệng lộ ra một tia đường cong.
Đạo lực trong cơ thể Dạ Côn đã sắp không áp chế được nữa, khuôn mặt đã vô cùng dữ tợn.
Theo Dạ Côn xòe bàn tay ra, một cỗ hấp lực to lớn quấn quanh Đông Môn Lăng.
Chuyện này khiến Đông Môn Lăng đang cười to lộ ra vẻ kinh hoảng, lập tức cả người từ trên lưng ngựa bay ra, vững vàng rơi vào trong tay Dạ Côn.
Dạ Côn bóp lấy cổ Đông Môn Lăng, ánh mắt phát ra hàn quang.
- Ngươi dám?!
Ánh mắt Đông Môn Lăng mặc dù hoảng, nhưng cả người càng hung hăng càn quấy.
Đông Môn Nguyên Trung vội vàng nói:
- Biểu ca, đừng... y là Đông Môn Lăng.
Dạ Côn nhìn Đông Môn Lăng thật sâu, nói ra:
- Tại sao ngươi lại nhục mạ cha mẹ của ta? Bọn họ có thù oán với ngươi?
- Ta thích mắng thì thế nào? Mẫu thân ngươi chính là sỉ nhục của Đông Môn gia, tiện nhân!
Dạ Côn thật sâu nói ra:
- Sống sót, không tốt sao?
Hai cỗ Dị Hỏa trong cơ thể nháy mắt dung hợp, Hắc Vong Kim Luân từ trong lòng bàn tay toát ra.
Đông Môn Lăng lập tức cảm nhận được cổ truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, nhưng bất kể giãy dụa thế nào, đều không thoát ra được.
- Con hoang! Ngươi thử đánh ta xem! Gia gia của ta nhất định sẽ phân thây ngươi!
- Đánh? Không... lão tử muốn giết ngươi!
Dạ Côn vừa mới dứt lời, trong nháy mắt, Hắc Vong Kim Luân liền bao phủ Đông Môn Lăng.
Ngọn lửa hắc kim tản ra khí tức kinh khủng, mà Dạ Côn đẩy tay ra, lắng nghe tiếng kêu thảm thiết của Đông Môn Lăng.
Không biết vì sao, tiếng kêu thảm thiết phảng phất biến thành chương nhạc du dương nhất.
- A a a a a!!!
Đông Môn Lăng phát ra trận trận gào thét, phảng phất linh hồn bị thiêu cháy.
Quả đúng là như thế, Hắc Vong Kim Luân có thể thiêu đốt linh hồn, đây là chỗ kinh khủng nhất.
Thể xác cháy chẳng qua là đau nhức, đến đến cuối cùng, ngươi sẽ không cảm nhân được bất cứ thứ gì.
Nhưng mà linh hồn bị thiêu cháy, vậy đau đớn sẽ không có cách nào tưởng tượng được, Hắc Vong Kim Luân có thể để linh hồn ngươi bất diệt, nhưng vĩnh thế không thể siêu sinh, hưởng thụ lấy đau đớn do nó mang lại.
Rõ ràng lúc đó Diệp Ly rất hận Ngân Sắc Nam Nhân, dùng ra chiêu thức cực kỳ hung tàn như Hắc Vong Kim Luân.
Đông Môn Lăng dần dần chậm lại, liền tiếng gào thét cũng biến mất, xác người ngã trên mặt đất...
Nhưng hắc kim hỏa diễm trên người cũng không có tan biến.
Sự tình phát sinh quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người không kịp phản ứng.
Đông Môn Nguyên Trung cùng Đông Môn Hàn Lâm đã sợ choáng váng, đều không biết mình đang ở nơi nào.
Đệ tử Đông Môn gia rõ ràng cũng bị khiếp sợ, dù sao chuyện như vậy, không tưởng tượng được hiện tại lại phát sinh.
Đông Môn Hồng nhìn Đông Môn Lăng bị thiêu đốt, chau mày, lập tức nhìn về phía Dạ Côn đang bình tĩnh tự nhiên.
Theo Dạ Côn vung tay lên, Hắc Vong Kim Luân trên người Đông Môn Lăng chui vào trong lòng bàn tay, lập tức tan biến.
Chỉ thấy thân thể Đông Môn Lăng nằm trên mặt đất, biểu lộ còn hằng sâu sự thống khổ.
Mọi người phát hiện Đông Môn Lăng tựa hồ không có việc gì, cũng nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng cứ thế chết đi/
Hai huynh đệ sau lưng Dạ Côn cũng nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng biểu ca đã giết người, nếu như giết...
Vậy liền phiền toái.
Chỉ thấy Đông Môn Hồng nhảy xuống ngựa, đi đến chỗ Đông Môn Lăng.
Nhìn vẻ mặt thống khổ của Đông Môn Lăng, Đông Môn Hồng nhíu chặt mày, ngồi xổm người xuống, vươn tay muốn dò thám hơi thở.
Nhưng mà vừa mới chạm vào làn da Đông Môn Lăng... chuyện kinh khủng liền phát sinh.
Chỗ đụng vào tựa như vết nứt trên ngọc phiến, vỡ thành từng khối từng khối.
Đông Môn Hồng cả kinh lui về phía sau môt bước, khó có thể tin nhìn Đông Môn Lăng.
Vết nứt rất nhanh kéo dài toàn thân Đông Môn Lăng, vô số mảnh vỡ như như lông ngỗng phiêu đãng trên không trung.
Theo một hồi thanh phong lướt tới, hoàn toàn biến mất.
Đông Môn Lăng.
Thật chết!
Thậm chí thi thể cũng không lưu lại!
Tất cả mọi người đều không ngờ tên đầu trọc này ác độc đến như vậy, nói giết liền giết.
Xong...
Chữ này xuất hiện ở trong lòng Đông Môn Nguyên Trung cùng Đông Môn Hàn Lâm.
Chết người rồi!
Người chết còn là cháu trai của nhị gia gia!!!
Giết y, là ngoại tôn của gia chủ!!!
Đông Môn Hồng quay đầu chăm chú nhìn Dạ Côn, ánh mắt mang theo sâu lắng:
- Ngươi biết ngươi đã làm gì không?
- Nếu như ngươi cũng muốn thử, chúng ta liền có thể tiếp tục tới.
Dạ Côn lạnh lùng nhìn Đông Môn Hồng nói ra, chỉ cần ngươi dám nói, lão tử liền dám giết.
- Bởi vì chuyện như thế, ngươi liền giết Đông Môn Lăng?
Đông Môn Hồng nhìn Dạ Côn.
Dạ Côn cười lạnh một tiếng:
- Hôm nay người nào nhục mạ cha mẹ ta một câu, chỉ có một con đường chết!!!
- Ngươi sẽ phải trả giá vì chuyện hôm nay.
Đông Môn Hồng âm u nói ra, nhưng y chỉ có thể nói như vậy, bởi vì y sợ... y sợ Dạ Côn cũng sẽ thuận tay giết chết y.
Dạ Côn từ tốn nói:
- Nếu ta đã làm, vậy ta liền không sợ bất kỳ ai.
- Tốt! Tốt! Đại bá mẫu thật đã sinh một đứa con trai tốt.
- Ngươi nói cái gì?
Dạ Côn một phát bắt lấy cổ áo Đông Môn Hồng, ánh mắt lập tức để lộ ra tử vong.
Nói thật, Đông Môn Hồng thấy Dạ Côn như thế, có hơi quéo lại, thấp giọng nói ra:
- Ta không nói gì.
- Không nói gì? Ngươi xác định ngươi không nói gì?
- Ta thật không nói gì, ta thề.
Đệ tử Đông Môn gia nhìn Đông Môn Hồng thế mà sợ như vậy, liền vô cùng kinh ngạc tán thán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận