Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1099: Quá Không Biết Xấu Hổ

- Côn Côn, Tiết Khánh Nguyên qua đi, có phải con sẽ đến Côn Miểu xử lý Quỷ Súc Thiên Tôn không?
Dạ Côn nhẹ gật đầu nói ra:
- Đúng thế, đã biết mục đích của La Sát, tiếp theo nhất định phải giải quyết Quỷ súc Thiên Tôn.
- Vậy Con hãy chú ý an toàn, thực lực Thiên Tôn không thể coi thường, nếu cần hãy gọi thêm trợ thủ.
Điện Hoàng rất để bụng Quỷ Súc Thiên Tôn, thực lực Quỷ Súc Thiên Tôn không thể coi thường, lúc trước Dạ Côn từng lãnh giáo qua, bất quá lần này đã có chuẩn bị, ba loại tài liệu cần thiết đã tập hợp đủ.
Vạn năm đồng tử Đồng Tử, long huyết, còn có chí âm chi huyết của Hi Ngõa. .. chỉ là không biết hiệu quả như thế nào.
- Vâng, ta sẽ chú ý, sau khi giải quyết Quỷ súc Thiên Tôn xong, ta còn muốn đi tìm Uyển Nhiên.
Nói đến Uyển Nhiên, Dạ Tư Không nhíu mày nói ra:
- Côn Côn, Uyển Nhiên đối với con quan trọng như vậy sao?
- Ta đã đáp ứng Hồn Thí Thiên sẽ chiếu CỐ nàng, Uyển Nhiên bị Tiểu Ngân mang đi, đó là lỗi của ta, cho nên ta nhất định phải mang Uyển Nhiên về.
Dạ Côn kiên định nói ra, bằng hữu giao phó, Dạ Côn vẫn luôn để ở trong lòng.
Dạ Tư Không yên lặng nhẹ gật đầu:
- Nếu như con thật muốn tìm Uyển Nhiên, chỉ sợ sẽ phải vượt qua Tường Băng.
- Tường Băng!
Dạ Tần kinh hô một tiếng, đó cũng không phải chổ tốt, lúc ấy còn chưa tới gần đã bị hàn khí bức lui.
- Gia gia, ý của ngài là, Uyển Nhiên được đưa tới bên kia Tường Băng?
Dạ Côn trầm giọng hỏi, đây cũng không phải tin tức tốt.
Dạ Tư Không âm u nói ra:
- Không hoàn toàn chắc chắn, nhưng khả năng rất lớn.
Dạ Côn nghe xong cau mày, lập tức nói ra:
- Xem ra xử lý xong Quỷ Súc Thiên Tôn, ta còn phải qua bên kia Tường Bằng một chuyến.
- Đại ca, ta đi cùng ngươi.
- Đệ đệ, người ở lại Thái Kinh giúp gia gia, đại ca sẽ xử lý tốt.
Dạ Tư Không nói theo:
- Tần Tần, Con quả thật cần phải lưu lại, còn có chuyện quan trọng cần Con làm.
Biết Uyển Nhiên ở đâu đối với Dạ Côn mà nói vẫn tính là một chuyện tốt, chí ít có hy vọng mang Uyển Nhiên về, chẳng qua là phía bên kia Tường Băng, Dạ Côn không chắc có thể qua được hay không, đến lúc đó thử một chút mới biết.
- Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi, mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt, Tiết Khánh Nguyên hẳn sẽ không xảy ra vấn đề.
Dạ Tư Không đều nói như vậy, nhất định có nắm chắc.
Bất quá Dạ Côn đột nhiên nhớ tới một chuyện, tò mò hỏi:
- Gia gia, có phải Hoa Sa La là thuộc hạ của ngài hay không?
Dạ Tư Không nghe xong liền biết Dạ Côn có ý gì, cười nói:
- Thế nào, Côn Côn còn muốn tìm một người, không sợ thê tử trong nhà tạo phản sao?
- Gia gia, nếu như ta không có việc gì, Hoa Sa La không tới cứu ta, quan hệ giữa chúng ta vẻn vẹn chỉ là hợp tác, nhưng vấn đề ngay tại. .
. chúng ta đã làm phu thê thật lâu, ta hy vọng nàng có thể đi theo ta.
Dạ Côn không có ngượng ngùng, đối với Hoa Sa La cũng là thật lòng, chẳng qua là có hơi bất công với ba vị kiều thê.
Dạ Tư Không suy nghĩ một chút:
- Côn Côn, tuy nói Hoa Sa La là thuộc hạ của ta, ta cũng có thể ra lệnh cho nàng... nhưng ra lệnh cho nàng làm chuyện này, sau này các con ở cùng nhau có thể vui vẻ được sao?
- Nàng không nguyện ý?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Kỳ thật nàng nguyện ý, nhưng ta phản đối.
- Vì sao?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, gia gia thế mà phản đối.
- Nàng có khúc mắc, khúc mắc chưa trừ, đi theo bên cạnh con. .. Con cũng sẽ không vui vẻ, ta cũng không muốn cháu ta không vui.
Dạ Côn bất đắc dĩ cười khổ:
- Hoa Sa La có khúc mắc gì, từ trước đến giờ ta thế mà chưa từng nghe nàng nhắc đến.
- Kỳ thật tâm kết của nàng con hẳn phải biết chính là liên quan tới lần độ kiếp kia.
Dạ Côn lập tức hiểu ra, nguyên lại là bị lừa. .. bị Chu Hoài Nhân lừa gạt tình cảm, cho nên mới cảm thấy mâu thuẫn với nam nhân, cho dù người đó là mình?
- Ta hiểu rồi.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
- Côn Côn, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, Hoa Sa La đối với con như thế nào, con hẳn rõ ràng hơn gia gia, hai người yêu nhau không nhất định phải ở cùng một chỗ, có lẽ nàng đang dùng một loại phương thức khác để bày tỏ tình cảm của mình.
Thế nhưng Dạ Côn cũng không thích như thế, sau này nhất định phải khiến cho nữ hoàng đại nhân hát chinh phục.
Hàn huyên hai câu, Dạ Côn cùng Dạ Tần liền rời khỏi hoàng cung, trên đường về nhà cũng thảo luận nội dung vừa nói khi nãy.
- Đại ca, xem ra sau này chúng ta phải chiến với Thần tộc một trận.
Dạ Tần thấp giọng nói ra.
- Đúng vậy... trận chiến này không cách nào tránh khỏi.
Dạ Côn đang nghĩ, thật không có biện pháp nào khác giải quyết sao? khai chiến với Thần tộc. .. chỉ sợ sinh linh Huyền Nguyệt đại lục sẽ đồ thán.
Dạ Tần nắm thật chặt nắm đấm, tu vi của mình không thể thua kém, nhất định phải tu luyện gấp bội, đến lúc đó mới có thể bảo vệ được gia đình!
Về nhà, hai người liền hỏi ý kiến mẫu thân một chút.
Dạ Côn cùng Dạ Tần đương nhiên không có nói đến chuyện Điện Hoàng, loại chuyện này càng ít người biết càng tốt, nếu như bị lộ, sẽ không tốt.
- Tần Tần, trong lúc Con không có ở đây, Ba Uyển Thanh có tới tìm con.
Đông Môn Mộng bỗng nhiên nói ra.
Dạ Tần nhíu chặt lông mày, ngàn vạn lần không nghĩ tới Ba Uyển Thanh lại đến tìm mình:
- Mẫu thân, con đã không còn quan hệ gì với nàng.
Dạ Minh nhẹ nói ra:
- Tần Tần, chuyện này phải quả quyết.
Nhan Mộ Nhi hừ một tiếng:
- Thật không biết xấu hổ, đệ đệ đã thành hôn đã có hài tử, còn mặt mũi tìm tới cửa.
Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên ở bên cạnh đều lộ ra nụ cười xấu hổ, chuyện của Ba Uyển Thanh mọi người đều biết, nhất là Tử Yên... nàng biết rất rõ, biết năm đó Dạ Tần bị Ba Uyển Thanh tổn thương sâu sắc đến cỡ nào.
- Đúng đấy, ta thật muốn xông lên tán cho nàng một bạt tay, thế mà còn có mặt mũi chạy đến nhà chúng ta tìm người, thật là quá khinh
người!
Diệp Ly ở bên cạnh cũng đứng ra nói thay cho đám Trưởng Tôn Nhị.
Ba Uyển Thanh kia cũng chỉ có thể khi dễ hai người bọn họ, nếu đổi thành Diệp Ly, cũng sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Dạ Tần lo lắng đi đến bên cạnh thê tử, an ủi các nàng, Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên lắc đầu, biểu thị mình không sao.
- Mẫu thân, nàng còn nói gì không?
Đông Môn Mộng thấp giọng nói ra:
- Nàng nhắn lại tối nay người hãy đến Hỉ Thước Kiều ở thành tây.
Dạ Côn thật phục Ba Uyển Thanh, đây cũng quá cuồng đi... ngay trước mặt em dâu hẹn đệ đệ, khó trách đám thê tử tức giận như vậy.
- Được, Con đi.
Dạ Tần trầm giọng nói ra, bất kể buổi tối hôm nay như thế nào, cũng phải kết thúc việc này, không thể lại để cho gia đình thụ thương.
Nhan Mộ Nhi dịu dàng nói ra:
- Đệ đệ, ta thấy cũng không cần phải đi, nàng cũng không phải lần đầu tiên cầu người tha thứ, nữ nhân như vậy được một tấc lại muốn tiến một thước.
- Đúng thế.
Diệp Ly rất tán thành lời của Nhan Mộ Nhi, căn bản không cần để ý tới.
Lúc này Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Được rồi, các nàng bớt nói lại, đệ đệ tự có suy nghĩ của mình.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi nhẫn nhịn nghẹn miệng, bộ dáng tức giận.
Theo màn đêm buông xuống, Dạ Tần ăn cơm xong liền ra ngoài, Dạ Côn muốn đi theo, bất quá Dạ Tần lại từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận