Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 257: Hổ Điêu Thật Là Khó

- Ai nha, ta lập tức đi làm đây.
Uyển Nhiên cười tủm tỉm nói ra, quay người rời đi, bất quá lúc nàng quay người rời đi còn liếc mắt nhìn Hồn Thí Thiên trên giường, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Kỳ thật hiện tại Hồn Thí Thiên có thể tự mình húp cháo, có lẽ là đã quen ăn như thế rồi, cho nên cũng không nói gì.
- Hôm nay đổi bao nhiêu gạo?
Uyển Nhiên cẩn thận đút cười nói:
- Gặp một người tốt, đổi được hai túi gạo nhỏ, đủ cho chúng ta ăn ba ngày, ngươi phải mau chóng khỏi bệnh mới được, bằng không thì ta bị bệnh, ngươi liền phải chiếu cố ta.
Hồn Thí Thiên trầm giọng nói:
- Nói xúi quẩy, ngươi sẽ bệnh sao?
- Hừ hừ, nói không chừng đấy.
Uyển Nhiên vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, chỉ cho phép ta chiếu cố ngươi, ngươi không thể chiếu cố ta à.
Uống xong cháo hoa thơm ngọt, Uyển Nhiên dọn dẹp một chút rồi lên giường nằm, có lẽ bởi vì hôm nay tương đối sớm, cho nên không có chìm vào giấc ngủ nhanh như vậy.
Uyển Nhiên đưa lưng về phía Hồn Thí Thiên, mà Hồn Thí Thiên thì đang nhìn nóc nhà, phát hiện có vài chỗ bị tổn hại chưa sửa, ngày mai phải tu bổ mới được.
Tương lai mình sẽ phải đi báo thù, đến lúc đó Uyển Nhiên ở một mình cũng có thể dễ dàng hơn một chút.
Chỉ là một mình ở chỗ này, cô đơn... nguy hiểm, nàng chỉ là nữ tử yếu nhược.
Ài... mình đang suy nghĩ gì thế này, đây là lựa chọn của nàng.
Cuối cùng hai người vẫn không nói gì lời, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Hồn Thí Thiên mở mắt, Uyển Nhiên đã sớm rời giường.
- Ồ, đã dậy rồi à, ngươi nên nghỉ ngơi thêm một chút mới được.
Uyển Nhiên đang nhóm lửa quay đầu nhìn về phía Hồn Thí Thiên, bên trên khuôn mặt trắng noãn lưu lại mấy vết nhọ đen, tăng thêm vài phần đáng yêu.
Hồn Thí Thiên nhẹ nói ra:
- Đã gần khỏi rồi.
- Ta là y sư của ngươi, ta nói chưa khỏi, ngươi liền chưa khỏi.
Uyển Nhiên vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, dáng vẻ ngươi hết sức không nghe lời.
Hồn Thí Thiên cười khẽ một tiếng:
- Thừa dịp trời không mưa tìm chút củi về bổ.
Nhìn cây búa bự tổ chảng kia, cánh tay nhỏ của Uyển Nhiên sao có thể vung động được.
Uyển Nhiên nhìn Hồn Thí Thiên, biểu lộ có chút quái dị.
- Trời đã vào đông, tồn chút thức ăn, trên núi hẳn sẽ có dã thú, một lúc nữa ta sẽ đi săn, thịt ướp muối sẽ để được một, dùng làm lương thực cho mùa đông hẳn không thành vấn đề.
Nói xong Hồn Thí Thiên liền cầm rìu lên, dựng thẳng khúc củi.
Ầm!
Gọn gàng, phảng phất khúc củi kia chính là đầu Thánh Nhân.
- Ngươi sắp đi rồi sao?
Uyển Nhiên yên lặng nói nhỏ.
Hồn Thí Thiên dừng lại một chút, mấy hơi sau đột nhiên vung xuống.
Ầm!
- Chờ khỏi bệnh liền đi.
Hồn Thí Thiên từ tốn nói.
Uyển Nhiên nhẹ ồ một tiếng, tiếp tục nhóm lửa.
Trong núi rừng vang lên âm thanh chẻ củi có quy luật, rất thanh thúy.
Uyển Nhiên phảng phất thấy được gia gia, lúc chưa chết, buổi sáng gia gia đều chẻ củi, mình giúp nhóm lửa.
Nhìn bóng lưng rộng lớn kia, Uyển Nhiên lau khóe mắt, y chắc chắn sẽ rời đi... làm sao có thể một mực lưu lại.
- Hồn Thí Thiên, tới ăn cháo đi.
Điều chỉnh tốt tâm tình, Uyển Nhiên hướng phía Hồn Thí Thiên ngọt ngào cười nói.
Hồn Thí Thiên xoa xoa mồ hôi trên trán, liên tục bổ mấy bó củi như vậy, bất quá hôm nay cảm giác tốt hơn hôm qua rất nhiều, xem ra mấy ngày nữa là có thể khỏi hẳn.
- Uyển Nhiên, chờ lúc nữa cùng nhau lên núi.
Hồn Thí Thiên nhẹ nói ra.
- Ừm.
Uyển Nhiên nghe xong dưới khóe miệng lộ ra một tia đường cong, uống bát cháo hoa không dễ có kia.
Ăn sáng xong, Uyển Nhiên cõng sọt trúc, Hồn Thí Thiên cầm lấy một khúc cây dài gọt nhọn đầu, chuẩn bị dùng đâm dã thú.
Đường núi có chút gập ghềnh, nếu như trời đổ mưa, căn bản không đi được.
Nhìn Uyển Nhiên phía sau, Hồn Thí Thiên vươn tay.
Uyển Nhiên sửng sốt một chút, lập tức đưa tay đặt ở trong bàn tay to lớn ấm áp kia, Hồn Thí Thiên kéo Uyển Nhiên lên, hơi hơi thở hắt ra:
- Nơi này thật đúng là khó đi.
- Ừm, rất khó đi, có đôi khi ta bị ngã sấp xuống, ngươi phải cẩn thận đấy.
Uyển Nhiên lo lắng căn dặn một tiếng.
Hồn Thí Thiên cười cười, có lẽ liền Hồn Thí Thiên cũng không biết, mấy ngày nay nụ cười trên mặt y nhiều hơn rất nhiều.
Cộng lại còn nhiều hơn số lần y cười trong mười năm nay.
Đột nhiên, Hồn Thí Thiên cảm giác được một cỗ nguy hiểm đang áp sát, lập tức bảo vệ Uyển Nhiên ở sau lưng.
- Sao... làm sao vậy? Hồn Thí Thiên?
Uyển Nhiên cũng bị động tác của Hồn Thí Thiên làm giật mình.
- Đừng nói chuyện.
Hồn Thí Thiên trầm giọng nói.
Uyển Nhiên che cái miệng nhỏ nhắn, chăm chú nhìn xung quanh.
Một tiếng gào trầm thấp bỗng nhiên vang lên, trong ánh mắt Uyển Nhiên lộ ra vẻ kinh hoảng, đây là dã thú lợi hại nhất trong núi!
Hổ Điêu!
Mấy năm nay mình không thấy một đầu, đi theo Hồn Thí Thiên lên, lập tức nhìn thấy...
Chỉ thấy từ trong chỗ sâu có một con Hổ Điêu màu trắng tinh đi ra, thân thể trầm thấp, đôi mắt khát máu nhìn chằm chằm hai người.
Tựa hồ cảm thấy, đây là thức ăn đầu đông tự mình đưa tới cửa.
Hồn Thí Thiên cầm thật chặt mộc thương trong tay, bằng kinh nghiệm của mình, giết chết một đầu Hổ Điêu vẫn không thành vấn đề.
- Hồn Thí Thiên, ngươi chạy mau, ta tới ngăn nó lại.
Trong lúc Hồn Thí Thiên đang muốn xuất thủ, Uyển Nhiên sau lưng thế mà vọt tới đằng trước, bày ra hai tay hô to.
Chuyện này khiến Hồn Thí Thiên choáng váng, nha đầu này điên rồi sao...
Bất quá nhìn bóng lưng đơn bạc trước mắt, trái tim băng lãnh của Hồn Thí Thiên tựa như xuất hiện một dòng nước ấm.
"Gào!" Hổ Điêu phảng phất thấy Uyển Nhiên khiêu khích, phát ra tiếng gầm thét, bổ nhào về phía trước tới, cái miệng như chậu máu to lớn đến mức có thể ngoạm toàn bộ đầu của Uyển Nhiên vào.
Uyển Nhiên cúi đầu nhắm mắt, nhưng vẫn duy trì động tác giang hai cánh tay.
Đột nhiên, Uyển Nhiên cảm giác eo bị ôm, thân thể mất đi cân bằng, phát ra thét lên.
Lúc mở mắt ra, Uyển Nhiên nhìn thấy gương mặt kiên định của Hồn Thí Thiên vô cùng bình tĩnh, mộc thương trong tay phải bất ngờ đâm vào hàm dưới Hổ Điêu, xỏ xuyên qua đầu Hổ Điêu.
Toàn bộ động tác lưu loát như nước chảy, suất khí bức người.
Hai người lập tức ngã trên mặt đất, Uyển Nhiên ghé vào ngực Hồn Thí Thiên, cả người vẫn ngốc ngốc.
Mà Hồn Thí Thiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng may không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Uyển Nhiên?
- A?
- Sau này đừng đần độn ngăn ở trước người của ta.
- Ồ ~
Uyển Nhiên nhẫn nhịn nghẹn miệng, hừ... ngươi còn nói, còn không phải lo lắng ngươi sao.
Uyển Nhiên đúng dậy phồng má, Hồn Thí Thiên cười lắc đầu, đưa tay vỗ vỗ đầu Uyển Nhiên, sau đó đi tới chỗ xác Hổ Điêu, có con Hổ Điêu này, Uyển Nhiên đã có thể sống qua mùa đông, bộ da lông này còn có thể may cho Uyển Nhiên một cái áo choàng giữ ấm.
Chỉ là hiện tai Uyển Nhiên đang ngây ngốc, trước kia gia gia cũng thích xoa đầu mình như thế, cảm giác ẩn giấu trong lòng dần dần xuất hiện.
- Uyển Nhiên, lấy dây thừng trong sọt trúc cho ta.
- Uyển Nhiên?
- Ồ... a... tới.
Uyển Nhiên lấy lại tinh thần, đưa dây thừng cho Hồn Thí Thiên.
Con Hổ Điêu lớn như vậy, Hồn Thí Thiên không cõng nổi, chỉ có thể buộc lại kéo về.
Thế nhưng sợ làm bẩn bộ lông màu trắng kia, Hồn Thí Thiên lại chặt cây làm ván, cột chắc Hổ Điêu rồi kéo đi, trên đường đi còn bổ không ít củi, hái được quả dại, Uyển Nhiên cũng một đường thu thập dược liệu, đợi sau này vào trấn bán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận