Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 514: Từ Hôn!

- Lần này ta tới, chủ yếu là để từ hôn.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
Nguyên bản mọi người chuẩn bị đi nhất thời dừng bước.
Nhất là đoàn người Thánh Điện, con mắt chăm chú tập trung vào Đông Môn Mộng.
Tựa như muốn động thủ vậy.
Nhưng nếu như hiện tại bọn họ động thủ, vậy chẳng khác gì đốt đèn tìm cứt trong nhà xí.
Thánh Thiên Vĩnh nhìn Đông Môn Mộng, tựa hồ đang xác nhận vừa rồi không nghe lầm, ngươi biết từ hôn sẽ có kết quả như thế nào không?
Vậy không chỉ là Thánh Điện, ngươi ngay cả Thánh Thiên gia cũng đắc tội một lượt.
Hiện tại Thánh Thiên gia vẫn đứng ở bên phía ngươi, nhưng nếu ngươi nói như thế, ha ha... Đông Môn gia các ngươi sắp xong đời rồi.
Đông Môn Mộng đương nhiên nghiêm túc, nếu như không có Côn Côn ở bên cạnh, chỉ sợ nàng sẽ phải ước lượng một chút, cho dù cộng thêm thế lực của phu quân, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Thánh Điện cùng Thánh Thiên gia.
Nhưng nếu Côn Côn là Ngân Sắc Nam Nhân, như vậy lực lượng đã quá đủ.
Bây giờ suy nghĩ lại, đêm hôm đó nàng phát hiện Côn Côn, quả thật là chuyện may mắn lớn nhất đời này.
Thật đúng là con trai ngoan của mẫu thân, không uổng công mẫu thân đối tốt với con như vậy, đều vượt qua con ruột.
- Chuyện này ngươi suy nghĩ lại một chút, đường đến Thánh Thiên gia còn một đoạn, khoảng thời gian này ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, tự giải quyết cho tốt.
Thánh Thiên Vĩnh từ tốn nói, nói xong liền hướng phía Thánh Thiên gia bay đi.
Còn thành viên Thánh Điện bên cạnh đều nhìn chằm chằm Đông Môn Mộng, nếu ngươi từ bỏ mối hôn sự này.
Như vậy hãy chuẩn bị tiếp nhận Thánh Điện trừng phạt.
Theo mọi người bay lên bầu trời, Đông Môn Mộng thở dài một hơi.
- Mẫu thân, con không sợ.
Dạ Côn an ủi, cho dù Thánh Điện cùng Thánh Thiên gia gộp chung vào một chỗ, con của ngươi xuất mã, bọn chúng đều phải chết.
Không phải Côn ca khoác lác, chỉ sợ bọn họ không chịu nổi lực lượng một quyền của mình.
Một quyền đánh cho bọn chúng hô cha, đã là nhẹ lắm rồi.
Đông Môn Mộng chuyển nhan cười một tiếng:
- Hiện tại mẫu thân phải dựa vào nhi tử rồi.
- Đúng vậy, trước kia nhi tử được mẫu thân bảo hộ, hiện tại đến lượt nhi tử tới bảo hộ mẫu thân.
Dạ Côn vỗ vỗ ngực, không có mẫu thân, liền không có Dạ Côn hôm nay, không có mẫu thân, lúc trước mình đã chết cóng ở trong ngõ nhỏ hắc ám rồi.
Diệp Lưu nhìn Dạ Côn còn có Đông Môn Mộng, lộ ra nụ cười, phu quân của mình là người tốt, hy vọng phu quân có thể tiếp tục giữ vững.
Cũng đừng như cha mình.
Có đôi khi cha rất máu lạnh, còn lạnh hơn cả sát khí nữa.
Phệ Nguyên Thú liếm láp móng vuốt, phảng phất đã đói khát khó nhịn, rất muốn đâm người a.
Ba người một mèo ngồi thảm bay bay tới Thánh Thiên gia, về phần chút nữa sẽ phát sinh chuyện gì, vậy thì không ai biết được.
Thánh Thiên gia quả thật nằm ở hướng kia, tọa lạc ở trên sườn núi, từng tầng mây mù bao phủ khiến Thánh Thiên gia giống như Tiên cảnh.
Dãy núi to lớn nối liền với nhau, khiến cho Thánh Thiên gia thoạt nhìn vô cùng khổng lồ.
Cùng Đông Môn gia so ra, toàn cảnh Thánh Thiên gia rất là thịnh vượng.
Mọi người hạ xuống một cái đài trúc trên sườn núi, Thánh Thiên gia ngay cả đại môn cũng không có, thật có hơi qua loa.
Dạ Côn là nghĩ như vậy.
- Nhị lão gia.
Người Thánh Thiên gia đi ngang qua hướng phía Thánh Thiên Vĩnh chắp tay.
Thánh Thiên Vĩnh khẽ gật đầu:
- Đi theo ta đi.
Nói xong liền đi đến bậc thang bên cạnh.
Đám người Dạ Côn cùng đi theo Thánh Thiên Vĩnh.
Mà mấy người Thánh Điện dùng tư thế vây quanh bốn phía Dạ Côn, giống như sợ bọn hắn chạy vậy.
Người xung quanh cũng không nhận ra, cho nên đều mang ánh mắt tò mò, ba người này là ai? Còn có con mèo kia...
Hiện tại con mèo con chó gì cũng có thể tiến vào Thánh Thiên gia sao?
Dạ Côn vừa đi vừa đánh giá.
Phòng ốc Thánh Thiên gia thật đúng là kỳ lạ, đều là dùng cây trúc làm tài liệu cấu thành, khiến cho người ta cảm thấy khác lạ.
Đây là cảm giác đại tự nhiên.
Vẫn rất có mùi vị.
Ở trên đỉnh núi còn có một dòng nước... trúc phong to lớn phân chia dòng nước đến toàn bộ Thánh Thiên gia, nhìn nước suối trong veo, đây chính là bí mật sinh mệnh.
Trong lúc Dạ Côn cảm thán, bên cạnh đột nhiên truyền tới âm thanh kinh ngạc.
- Mộng Mộng!
Dạ Côn hướng phía bên tay trái nhìn lại, trên đường nhỏ xa xa chạy tới một người... xem như người trẻ tuổi đi, lớn hơn mình mười mấy tuổi.
Nghe tiếng gọi, còn có biểu lộ đi tới, thân phận của người này hẳn có thể dễ dàng đoán được.
Dạ Côn cảm thấy đây hẳn là vị hôn phu của mẫu thân, gọi... cái gì mà... tên bốn chữ thật khó nhớ.
Đúng rồi, Thánh Thiên U Tuyền.
Con ruột của Ngô Trì lão sư.
Dạ Côn phảng phất trông thấy trên đầu Thánh Thiên Vĩnh có một cái nón xanh lớn, chính là loại vô cùng vô cùng xanh kia, có thể so với đại thảo nguyên.
Ngô Trì lão sư ngưu bức, làm rất tốt...
Chẳng qua là nhi tử của Ngô Trì lão sư... không thể giết được.
Đông Môn Mộng liếc mắt nhìn Thánh Thiên U Tuyền, sau đó liền dời ánh mắt.
Đối với Đông Môn Mộng biểu lộ, Thánh Thiên U Tuyền cũng đã quen thuộc, nhưng cho dù là một khối đá, cũng phải hâm nóng ngươi lên.
Những ngày gần đây, đều là mình nhờ người trong nhà giúp Đông Môn gia, dùng hết lời ngon ngọt, mới khiến cho Thánh Điện hòa hoãn hành động.
Bằng không thì lúc này Thánh Điện đã đánh tới Đông Môn gia.
- Mộng Mộng, sao nàng lại tới đây?
Kỳ thật Thánh Thiên U Tuyền rất muốn thêm một câu, có phải nhớ ta hay không? Nhưng Thánh Thiên U Tuyền biết, chuyện này không thể nào.
Đông Môn Mộng không che giấu mục đích lần này tới, nhẹ nói ra:
- Ta là tới từ hôn.
Nghe thấy câu trả lời như vậy, Thánh Thiên U Tuyền đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên cười nói:
- Mộng Mộng, bây giờ không phải lúc nói đùa.
- Ngươi nhìn bộ dáng của ta, giống như đang nói đùa sao?
Đông Môn Mộng từ tốn nói.
Thánh Thiên U Tuyền chậm rãi đến gần Đông Môn Mộng, thấp giọng nói ra:
- Mộng Mộng, nàng có biết tình huống hiện tại như thế nào không? Bây giờ nàng nói những lời này thích hợp sao?!
- Áp gần như vậy làm gì, ngươi là ai!
Dạ Côn đi đến bên cạnh Đông Môn Mộng, hướng phía Thánh Thiên U Tuyền nói ra.
Thánh Thiên U Tuyền dĩ nhiên biết tên đầu trọc này, mà thực lực của tên đầu trọc này, ở trong lòng y vẫn là một cái dấu chấm hỏi.
Nhìn Dạ Côn ở trước mắt, Thánh Thiên U Tuyền cũng không có hành động quá phận, y hướng phía Đông Môn Mộng trầm giọng nói ra:
- Mộng Mộng, cho dù muốn hủy hôn, cũng không nên chọn thời điẻm mấu chốt như lúc này.
Thánh Thiên U Tuyền là thật tâm thích Đông Môn Mộng, bằng không sẽ không làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí hiện tại còn nói ra lời như thế
Phảng phất là đang nói với Đông Môn Mộng, đừng từ hôn vào lúc này, sau này ngươi từ hôn, ta sẽ đáp ứng ngươi.
Nói thật, đây là một lựa chọn rất tốt.
Thế nhưng Thánh Thiên gia lại không phải người ngu, khẳng định sẽ kéo Đông Môn Mộng vào Thánh Thiên gia trước, sau đó mới hòa hoãn với Thánh Điện.
- U Tuyền!
Thánh Thiên Vĩnh trầm giọng hô, phảng phất đang nhắc nhở nhi tử, đừng nhiều lời, nơi này còn có người của Thánh Điện.
- Đi thôi, Thánh Thiên Vĩnh.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
Thánh Thiên Vĩnh không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Thánh Thiên U Tuyền cũng đi theo, mặc dù thực lực Dạ Côn không rõ, nhưng cho dù mạnh thế nào, cũng không phải đối thủ của Thánh Điện đi.
Chỉ bằng một thanh Thần Kiếm, nội thình này thật quá ít!
Bạn cần đăng nhập để bình luận