Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 950: Xuất Phát Tới Võ Thành Bảo

Ba Uyển Thanh đáng thương sao? Đây đều là do nàng gieo gió gặt bão, hiện tại chẳng qua là nhân quả báo ứng.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, mặc dù Ba Uyển Thanh làm hại đệ đệ không ít, nhưng Dạ Côn thật không muốn nhìn thấy Ba Uyển Thanh làm loạn, đến lúc đó làm ra sự tình cực đoan.
- Thực Cốt, ngươi cũng muốn rời đi ư?
Dạ Côn tò mò hỏi, nếu cái tên này lưu tại Ba gia, nhất định sẽ có được cuộc sống phóng túng.
Thực Cốt nhẹ gật đầu:
- Ừm, Ba gia sớm đã không còn là nhà ta, lưu lại nơi này chỉ có ràng buộc, ta là người thích tự do.
- Sau này ngươi muốn đi đâu?
- Không phải ngươi còn có chuyện phải làm sao? Ta cũng có thể giúp đỡ một chút.
- Đã ngươi muốn, vậy ta liền thỏa mãn yêu cầu này của ngươi.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Thực Cốt.
Thực Cốt hơi híp mắt, bộ dáng ngươi chỉ muốn tìm tay chân.
- Đấu thúc, chuyện bên này trên cơ bản đã giải quyết, người muốn tiếp tục theo con hay là trở về?
- Đương nhiên là tiếp tục đi rồi. . . phải đi đến nơi đến chốn.
Đấu Phù Thế cười nói, trở về cũng không có gì làm, còn không bằng đi theo Dạ Côn chơi.
- Vậy được, chúng ta ngày mai tiếp tục lên đường, hiện tại nghỉ ngơi.
Dạ Côn vỗ đùi, đi về nghỉ.
Một đêm này cũng không có phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, buổi sáng Dạ Côn cũng không nghe thấy tin tức xấu.
Năm người hơi thu thập một chút, liền chuẩn bị rời khỏi Ba gia.
Chẳng qua là khiến Dạ Côn không nghĩ tới, Ba Bán Tuyết thế mà đi ra đưa tiễn, hơn nữa còn dẫn theo toàn bộ đệ tử Ba gia.
Dạ Côn cũng biết, Ba Bán Tuyết là xem ở trên mặt mũi của Thực Cốt.
- Lão tổ, thuận buồm xuôi gió.
Đại môn, Ba Bán Tuyết cung kính nói ra.
Thực Cốt vỗ vỗ bả vai Ba Bán Tuyết:
- Thủ hộ Ba gia thật tốt, đến lúc đó ta sẽ cùng Ba gia vượt qua cửa ải khó.
- Sẽ không để cho lão tổ thất vọng.
Ba Bán Tuyết kiên định nói ra.
Ở trong đám người Ba gia, Dạ Côn cũng không có phát hiện thân ảnh của Ba Uyển Thanh, cảm thấy hơi kỳ quái.
- Không cần tiễn.
Thực Cốt nhẹ nói ra.
- Cung tiễn lão tổ!
- Cung tiễn lão tổ.
Mọi người Ba gia trầm giọng hô.
- Dạ công tử, thay ta vấn an Dạ Tư Không.
Ba Bán Tuyết hướng phía Dạ Côn nói ra.
- Được.
Dạ Côn còn tưởng rằng Ba Bán Tuyết sẽ không nói chuyện với mình đây.
Lấy ra thảm bay, năm người lập tức tan biến ở trước đại môn Ba gia, hướng thẳng đến một phía.
Trên thảm bay, Dạ Côn hướng phía Thực Cốt hỏi:
- Biết Võ Thành Bảo ở nơi nào không?
- Muốn đi Võ Thành Bảo ư?
Thực Cốt nghi hoặc hỏi.
- Ừm.
- Võ Thành Bảo cách nơi này khá xa, nằm ở phía tây. . . chẳng qua là. . .
- Chẳng qua là gì?
Thấy Thực Cốt khó mà mở miệng, Dạ Côn tò mò hỏi.
Thực Cốt trầm giọng nói ra:
- Võ Thành Bảo tại Côn Miểu xem như tồn tại tiếng tăm lừng lẫy, thuộc về khu vực không ai quản lí, là nơi ác nhân thích nhất, hơn nữa Côn Miểu Thánh Điện cũng nằm ở trong Võ Thành Bảo.
- Thánh Điện cũng nằm trong Võ Thành Bảo? Đậu xanh. . . vậy Thánh Điện là đang bao che ác nhân rồi?
Dạ Côn tò mò hỏi, càng ngày càng hiếu kỳ với Võ Thành Bảo.
- Thánh Điện không có quản trị an, cho nên cũng không hẳn là bao che, bởi vì Thánh Điện tại Võ Thành Bảo cũng chỉ là một trong những cự đầu.
- Còn có tồn tại ngưu bức hơn cả Thánh Điện?
Dạ Côn tựa như bảo bảo hiếu kỳ, Võ Thành Bảo thật thú vị nha.
- Làm sao có tồn tại càng ngưu bức hơn Thánh Điện, chỉ có thể nói là ngang bằng.
- Côn Miểu ngoại trừ cổ tộc, còn có ai có thể sánh với Thánh Điện?
Thực Cốt thấp giọng nói ra:
- Một cái nha dịch.
- Nha dịch?
- Ừm, nha dịch là cơ cấu chưởng quản trật tự duy nhất, một khi người tội ác tày trời bị nha dịch để mắt tới, chỉ sợ sẽ không thể nhìn thấy ánh nắng ngày mai.
Đấu Phù Thế cười nói:
- Ta đã rất nóng lòng muốn đi Võ Thành Bảo mở mang kiến thức một chút, cảm thấy rất thú vị.
- Dạ Côn, nếu như chúng ta là đi làm việc, tốt nhất không nên gây chuyện, miễn bị nha dịch chú ý, đến lúc đó sẽ rất phiền toái.
Thực Cốt căn dặn nói, cũng không phải e ngại, mà là không cần thiết đi kiếm chuyện.
Dạ Côn dĩ nhiên biết, Điện Chủ Côn Miểu hình như là một lão yêu bà tên Mạnh Dương, lần kia gặp qua. . . rất thích giả bộ nai tơ.
Từ chỗ Hoa Sa La mới biết được Thánh Điện chân thực, Dạ Côn cảm thấy những Điện Chủ này chẳng qua là pháo hôi, người chân chính lợi hại vẫn chưa có xuất hiện.
- Còn có gì cần phải chú ý không?
Dạ Côn hỏi lần nữa.
- Còn có quy củ của Võ Thành Bảo, ẩu đả đánh nhau không thể sử dụng đạo lực, nếu như có người dùng đạo lực, trên cơ bản sẽ bị Võ Thành Bảo quần công.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, cũng may có Thực Cốt ở bên cạnh, bằng không nôn nóng chạy đến Võ Thành Bảo, dùng đạo lực. . . liền sẽ xảy ra chuyện, náo loạn kế hoạch.
Uyển Nhiên ở bên cạnh tựa hồ có chút lo lắng, nghe thấy Võ Thành Bảo rất nguy hiểm, tựa hồ không muốn mọi người đi mạo hiểm vì mình.
Dạ Côn phảng phất biết tâm tư của Uyển Nhiên, cười nói:
- Uyển Nhiên, ngươi không cần lo lắng, chúng ta chính là hổ vào bầy lang, hoàn toàn nghiền ép.
- Dạ Côn. . . ta cảm thấy hay là đừng đi...
Uyển Nhiên thấp giọng nói ra.
Dạ Côn nhíu chặt lông mày, hỏi:
- Uyển Nhiên, chẳng lẽ ngươi không muốn biết chân tướng của phụ mẫu sao?
- Nguyên bản ta rất muốn biết, thế nhưng bên kia nguy hiểm như thế, ta không muốn các ngươi đi mạo hiểm, kỳ thật biết hay không biết, đã không còn quan trọng như vậy.
Dạ Tần nghiêm túc nói:
- Uyển Nhiên, ngươi có thể yên tâm, lần này sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn, nếu đại ca đáp ứng ngươi, nhất định sẽ cho ngươi một kết quả vừa lòng.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.
Đối mặt với Dạ Côn cùng Dạ Tần kiên định, Uyển Nhiên cũng không có biện pháp, chỉ có thể nói mọi người cẩn thận một chút, thực sự không được liền đi.
Côn ca làm việc, có lúc nào không được?
Rất nhanh, mọi người đã không thấy tường băng đâu nữa, bay vào vùng trời Khô Hải.
Dạ Côn còn cố ý nhìn xuống, cũng không nhìn thấy dị dạng gì, ngoại trừ băng thì cũng chỉ có băng.
Tiếp tục bay thẳng hướng tây.
Trọn vẹn bay nửa tháng, Khô Hải bên dưới rốt cuộc biến mất, Khô Hải quả thật quá lớn, khó có thể tin.
Lại bay thêm nửa tháng, cuối cùng sắp tới nơi.
- Thực Cốt, còn bao lâu nữa. . . đây cũng quá xa đi.
Đấu Phù Thế đã sắp hỏng mất, Huyền Nguyệt đại lục lớn đến quá mức, so với mấy vị diện trước, nơi này lớn hơn không chỉ gấp trăm lần.
Thực Cốt nhìn chung quanh một chút, trầm giọng nói ra:
- Biến hóa có hơi lớn, ta cũng không rõ lắm.
- Hay là bắt một người để hỏi đường đi.
Dạ Côn cảm thấy nên dùng biện pháp cũ thì tốt hơn, vừa nhanh vừa trực tiếp.
Thực Cốt cũng thấy chỉ còn cách này, đã rất lâu không có trở lại Côn Miểu, hình dạng mặt đất đều thay đổi.
Mọi người ở đây chuẩn bị hạ xuống phía dưới, bỗng nhiên cảm nhận được hai cỗ khí tức mãnh liệt từ đằng xa kéo tới.
Vù vù...
Hai đạo nhân ảnh từ đằng xa chợt lóe lên, mặc dù cách xa, nhưng Dạ Côn có thể cảm giác được. . . đây hẳn là đang truy sát.
Trong lúc mọi người ở đây đang nghi ngờ, người chạy trốn phía trước đột nhiên rẽ ngoặt, bay tới chỗ đoàn người Dạ Côn.
Xem tình huống này, tựa hồ là muốn dùng Côn ca làm bia đỡ đạn một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận