Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 352: Đội Mũ Giáp Lên Liền Không Nhận Ra

*Chương có nội dung hình ảnh
Bên ngoài đã không có một ai.
- Đại nhân.
Thủ vệ đi đến cung kính hô.
Dạ Côn cùng Dạ Tần liếc nhau một cái, cuối cùng cũng có thể cảm nhận một loại cảm giác khác biệt, được người khác gọi đại nhân...
Dạ Côn ho nhẹ một tiếng, hỏi:
- Người đều tới rồi phải không.
Dạ Tần nghe thấy ngữ khí của đại ca liền cảm thấy không thích hợp, cảm giác đại ca sắp lòi đuôi chuột.
Dạ Côn cũng phát hiện, cười nói:
- Lần đầu tiên tới Thái Kinh, chưa quen thuộc đường đi.
Thủ vệ nhìn hai thớt Bạch Vũ Mã một chút, các ngươi lấy cớ này thật qua loa.
- Đại nhân nên tranh thủ thời gian đi vào đi, hôm nay đại tướng quân triệu tập toàn bộ tướng lĩnh nghị sự.
Khóe miệng Dạ Côn cùng Dạ Tần giật một cái, trùng hợp như vậy sao? Đến trễ liền gặp đại tướng quân nghị sự.
Thái Kinh đại tướng quân, hai người cũng không nhận ra.
Kỳ thật Thái Kinh có hai đại tướng quân, một người chính là Dạ Tư Không, chưởng quản một nửa hùng sư Thái Kinh.
Một đại tướng quân khác tên Tông Hoằng Nguyên, đồng dạng cũng là một cỗ lực lượng không nhỏ của Thái Kinh, chưởng quản một nửa binh lực còn lại, chính xác mà nói, một nửa này là bảy phần, ba phần còn lại chính là thủ vệ hoàng cung, không thuộc hai đại tướng quân quản lý.
Mà Tông Hoằng Nguyên lòng son dạ sắt, đối với Thánh Nhân tuyệt không hai lòng, Tông gia cũng sống rất khiêm tốn ở Thái Kinh, Dạ Côn chưa nghe nói qua cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng người này lại vô cùng nghiêm khắc, mặc kệ là hoàng tử... hay là dòng dõi quý tộc, không gặp còn tốt, nếu như đụng phải, vậy liền sẽ giáo huấn một phen, người khác đều không dám nói gì, còn phải cảm ơn ngược lại.
Lúc này Dạ Côn cùng Dạ Tần đi vào binh bộ, kiến trúc nơi này vô cùng trầm trọng, mười bước một chốt cạnh, cho người ta một loại cảm giác áp bách lăng lệ, trên mặt mỗi tên thủ vệ đều đằng đằng sát khí, vừa nhìn liền biết đã giết người.
- Đại ca.
- Hửm?
- Một chút nữa nên nói thế nào?
- Ách, lạc đường?
- Đại ca, vừa rồi thấy ánh mắt của thủ vệ không...
Dạ Côn dừng một chút:
- Giả bệnh?
- Đại ca, ngươi là Kiếm Hoàng đó.
- Được rồi, không giả.
Dạ Côn phiền muộn nói ra, dù gì cũng đã đến muộn, còn tìm cớ gì, tìm cọng lông.
Dạ Tần mấp máy môi một cái, chỉ có thể như thế.
Xuyên qua hành lang gấp khúc, Dạ Côn đã nhìn thấy đại sảnh, bên trong tựa hồ đứng đầy người.
Dạ Côn cùng Dạ Tần liếc nhau, lộ ra nụ cười quỷ dị ngươi hiểu ta hiểu, vụng trộm đi tới cửa, sau đó hơi hơi cuối người, dung nhập vào trong đám người.
Cực kỳ giống bộ dáng lúc còn nhỏ đi học tư thục.
- Hai người các ngươi đang làm gì!
Chỉ nghe một đạo âm thanh nghiêm nghị vang lên, khiến cho hai người ngừng lại, mang theo nụ cười bất đắc dĩ liếc nhau một cái.
Chủ yếu là lông chim màu đỏ trên mũ giáp quá dài, khẳng định vừa mới bị nhìn thấy.
Nếu đã bị phát hiện, Dạ Côn cùng Dạ Tần đành đứng lên, nhìn lão giả tóc bạc cách đó không xa.
Vị này chính là Tông Hoằng Nguyên.
Cho dù mái đầu bạc trắng, nhưng dưới bộ áo giáp màu vàng kim kia lại lộ ra vẻ càng già càng dẻo dai, ánh mắt nghiêm khắc.
Trong suy nghĩ của Tông Hoằng Nguyên, ở binh bộ đã rất lâu không có ai dám đến muộn.
Cho dù có đến trễ, cũng sẽ theo quy củ chịu phạt, thế nhưng đến muộn còn lén lút muốn đục nước béo cò, chuyện này lập tức đụng vào vết thương của ông ta
Mọi người quay đầu nhìn thoáng qua, nghĩ thầm hai người trẻ tuổi này thật là không may, Tông tướng quân đã rất lâu không có giáo huấn người, đoán chừng chờ cơ hội này rất lâu đi.
Hơn nữa vừa rồi còn phát cáu...
Kỳ thật trong mấy vị tướng quân ở đây, cũng có không ít người từng gặp qua Dạ Côn.
Nhưng hôm nay Dạ Côn đội khôi giáp lên, cái đầu trọc đặc trưng kia không thấy đâu nữa, dẫn đến việc mọi người cũng không nhận ra Dạ Côn.
- Đi lên!
Tông Hoằng Nguyên trầm giọng nói ra, âm sắc hùng hậu, căn bản không nhìn ra ông ta là lão nhân.
Dạ Côn cùng Dạ Tần nghe âm thanh này liền cảm giác không thích hợp, tướng quân này khẳng định là một người nghiêm khắc.
Dạ Tần nhìn về phía đại ca, phảng phất đang nói, đại ca, phải nhìn ngươi rồi, năm đó Vi lão sư cũng rất nghiêm khắc, còn không phải vì ngươi phá lệ.
Đại ca, đã đến lúc thể hiện ra thực lực!
Hai người đoan đoan chính chính đi lên phía trước, nhưng mà đứng ở phía trước đều là cấp bậc tướng quân, người mặc áo giáp màu vàng óng, ở giữa là màu bạc, phía sau thì màu đồng giống như Dạ Côn.
Dạ Côn nhìn lão tướng quân trước mắt, từ trong ánh mắt Xem ảnh 1 đạt được một chút tin tức, vị tướng quân này không dễ nói chuyện.
Dạ Tần rõ ràng cũng phát hiện ra.
Dạ Côn cảm thấy hiện tại chỉ có thể nói...
- Dạ Côn.
Dạ Tần giây hiểu, chắp tay hô:
- Dạ Tần.
- Đến đây báo danh.
Mọi người nghe xong hai cái danh tự này, lập tức kinh ngạc một chút.
Hai người này là Dạ gia huynh đệ, Dạ Côn??? Không phải đầu trọc không có tóc sao?
Hôm nay đội lên mũ mão, căn bản không có nhận ra.
Tông Hoằng Nguyên chăm chú nhìn Dạ Côn cùng Dạ Tần, thế mà ra oai phủ đầu với lão phu.
Đến muộn, còn tỏ thái độ này.
Thế nhưng vừa nghĩ tới Thánh Nhân, Dạ Côn có thể ở Ngũ Nhạc thủ tiêu ba người, hơn nữa còn chỉ dùng thời gian ba ngày.
Đối với tướng lĩnh mà nói, hả giận.
Còn có đứa nhỏ Dạ Côn này, thế mà đi loại địa phương như đầm rồng hang hổ kia, điểm này cũng khiến người bội phục.
Hôm qua Thánh Nhân nói việc này, mình cũng là sảng khoái đáp ứng, không ngờ hai tên tiểu tử này thế mà đến muộn.
Còn lén lút, thật đúng là hành động của tiểu hài tử, còn quá trẻ.
- Nói đi, vì sao đến muộn?
Tông Hoằng Nguyên lạnh giọng chất vấn, mặc dù Dạ Côn biểu hiện khiến người tán thưởng, thế nhưng đến trễ vẫn là đến trễ.
Dạ Côn ho nhẹ một tiếng:
- Tướng quân, ta mới vừa từ Ngũ Nhạc trở về, bị nhiễm phong hàn, Ngũ Nhạc bên kia quá nóng, mà Thái Kinh lại quá lạnh, một lạnh một nóng như thế, ta liền, khụ khụ khụ...
Một câu, hai lần nâng lên Ngũ Nhạc, tâm tư Dạ Côn mọi người đều biết.
Tông Hoằng Nguyên thầm nghĩ tiểu hồ ly, hướng phía Dạ Tần hỏi:
- Ngươi thì sao? Ngươi cũng từ Ngũ Nhạc cảm mạo trở về?
- Tướng quân, lúc ta chiếu cố đại ca, bị truyền nhiễm.
Nói xong còn ho nhẹ mấy lần.
Mọi người:......
Dạ gia huynh đệ quả nhiên cao minh, đúng là kết nối không có khe hở.
Tông Hoằng Nguyên lạnh lùng nhìn hai người, cực kỳ giống phụ thân các ngươi, miệng lưỡi trơn tru.
- Đứng đằng sau đi, nếu có lần sau, quân pháp xử trí!
Trong lòng Dạ Côn cùng Dạ Tần vui vẻ, xem ra giả bệnh thật có khả năng.
- Vâng, tướng quân!
Hai người chắp tay, thối lui đến vị trí sau cùng đội ngũ.
Mọi người cảm giác tướng quân thật nể tình, nếu như chuyện này đặt ở trên thân người khác, chắc chắn bị phạt không nhẹ.
Lúc này Tông Hoằng Nguyên trầm giọng nói ra:
- Trong chiến tranh, thời gian chính là sinh mệnh. Nếu như đến trễ, vậy rất có thể khiến đồng đội hy sinh. Ta hy vọng tất cả mọi người ở đây ghi nhớ trong lòng. Chuyện như vậy lần sau bản tướng quân không muốn nhìn thấy, nếu có lần sau, vậy liền cởi khôi giáp trên người.
- Vâng, tướng quân.
Mọi người chắp tay hô.
Dạ Côn cùng Dạ Tần nhẹ nhàng thở ra, cũng may vị lão tướng quân này nể tình, bằng không thì phải ăn thiệt thòi rồi.
- Hôm nay muốn kể mấy chuyện, ngoại trừ Dạ Côn cùng Dạ Tần, còn có người gia nhập...
Bạn cần đăng nhập để bình luận