Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 383: Nữ Nhân Càng Lớn Càng Nổi Tiếng

Dạ Côn nghiêm túc nói ra:
- Bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, mấy ngày nữa nhất định sẽ có mưa tuyết, mấy bộ y phục lông nhung này đều phải mang theo, không phải nàng muốn ở lại ít ngày sao?
- Cũng chỉ hai ba ngày mà thôi, mang hai bộ theo là được rồi, nhiều quá ta mang không nổi
- Cho nên mới nói, để Đông Tứ đi theo nàng còn có thể hỗ trợ mang đồ.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, đối với Mộ Nhi lần này đột nhiên muốn rời khỏi, Dạ Côn phảng phất ý thức được chuyện gì, nhưng cũng không có đến hỏi, giữa phu thê cũng nên lưu cho đối phương một chút không gian riêng tư.
Cũng giống như mình chính là Ngân Sắc Nam Nhân, các nàng cũng không biết.
Diệp Ly nhẹ gật đầu:
- Mộ Nhi muội muội, ta cảm thấy phu quân nói có lý, một mình ngươi ra ngoài, sợ gặp nguy hiểm.
- Không cần, không phải rất xa, ngồi phi thuyền một ngày liền đến.
Dạ Côn tức giận chọc chọc trán Nhan Mộ Nhi:
- Nàng chỉ biết giảo biện.
Nhan Mộ Nhi thè chiếc lưỡi thơm tho, rất là nghịch ngợm.
- Ngủ đi, ngày mai Mộ Nhi còn phải dậy sớm đấy.
Dạ Côn ngáp một cái, hôm nay quả thật có chút mệt mỏi, cùng Diệp Tử Tử đánh một trận...
Ngẫm lại vẫn cảm thấy rất kích thích, mặc dù Diệp Tử Tử cuối cùng dừng tay, nhưng đã có thể buông tay đánh một lần, Diệp Tử Tử quả thật rất mạnh.
Bị mình đánh một quyền vào lưng, thế mà không có chuyện gì, chỉ bị Thần Kiếm phá áo giáp.
Nếu như không có Thần Kiếm, chỉ sợ Diệp Tử Tử sẽ không đơn giản nhận sợ như vậy.
Mình cũng có rất nhiều chỗ thiếu hụt, xem ra phải chăm chú học tập hơn mới được, liền nghiên cứu đạo pháp đi.
Trên lực lượng đã không có gì thiếu hụt, chỉ cần cải thiện nhược điểm.
Không biết sau khi cha vợ biết chuyện của Diệp Tử Tử sẽ có phản ứng gì? Tiếp tục phái những người khác tới ư?
Nếu như bên trong Thất Tông Tội, đều có thực lực như Diệp Tử Tử, mình hẳn có thể ứng phó, Thần Kiếm có trợ giúp rất lớn.
Nhưng nếu như cha vợ không biết xấu hổ, lựa chọn bảy đánh một thì phải làm sao, lúc đó mình sẽ gặp nguy hiểm.
Dạ Côn đều không thể xác định, mình có thể đánh thắng bảy người được không.
Nếu như cha vợ tự mình đến giáo huấn... hẳn là sẽ không, lần trước gặp cha vợ, cảm giác cha vợ là loại người ngạo kiều kia.
Không phải chỉ cưới vợ thôi à, làm sao lại cưới được nữ nhi của đại lão, vận khí của Côn ca ta vì sao cứ như vậy.
Hơi ngừng một ngày cũng được mà.
Cũng không biết Mộ Nhi đến cùng như thế nào, thân phận Diệp Ly xem như phá, chỉ còn lại Mộ Nhi.
Có nên để Đông Tứ lặng lẽ đi cùng không?
Thôi được rồi, nếu như bị Mộ Nhi phát hiện, quan hệ vợ chồng sau này sẽ không tốt.
Chờ Mộ Nhi muốn nói, tự nhiên sẽ nói.
- Phu quân, buổi sáng ngày mai một mình ta đi là được rồi, các ngươi không cần tiễn.
Nhan Mộ Nhi trên cánh tay Dạ Côn, ôn nhu nói.
Dạ Côn nhẹ vỗ về tóc hoa Nhan Mộ Nhi:
- Nàng đó, chuẩn.
- Cảm ơn phu quân.
Bẹp một ngụm, Nhan Mộ Nhi vui vẻ đi ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, thời điểm Dạ Côn mở mắt, Nhan Mộ Nhi đã không thấy đâu.
Đúng là một chút cảm giác cũng không có.
Xem ra mấy ngày kế tiếp, mình chỉ có thể ôn Ly Nhi ngủ, mà Diệp Ly cũng có thể đơn độc hưởng thụ phu quân ôm ấp, biểu thị Mộ Nhi đi thật đúng lúc.
- Ly Nhi.
- Hửm?
- Vi phu muốn nghiêm túc hỏi nàng một chuyện.
Dạ Côn chững chạc đàng hoàng nói ra.
Diệp Ly chậm rãi mở mắt, ỏn ẻn ỏn ẻn nói ra:
- Lại thế nào ~
- Rốt cuộc nàng đã bao nhiêu tuổi rồi.
Dạ Côn suy nghĩ lại một chút, lúc trước ngươi nói ngươi mười sáu, ta tin... nhưng mấy ngày nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, ngươi nói ngươi chỉ mới mười sáu, Côn ca ta không tin!
Diệp Ly sửng sốt một chút, nhẹ nhàng nện Côn ca một thoáng:
- Phu quân, sao ngươi lại thích hỏi tuổi nữ hài tử như vậy.
- Ta hỏi thê tử của ta, có vấn đề gì sao... mau nói.
Diệp Ly cũng biết không gạt được, khẽ cười nói:
- Phu quân, ta nói với ngươi một đạo lý.
- Được, ta muốn nhìn xem nàng có thể nói ra đạo lý gì.
- Phu quân, nữ lớn hơn ba ôm gạch vàng, không sai chứ.
Dạ Côn sửng sốt:
- Chỉ lớn hơn ba tuổi? Không có khả năng.
- Ta còn chưa nói xong đây.
Diệp Ly hờn dỗi nói ra.
- Nữ hơn ba mươi đưa giang sơn.
Đậu xanh! Thế mà lớn hơn ta ba mươi tuổi! Khó trách nói có thể đưa giang sơn.
Nhưng mà Diệp Ly tiếp tục nói:
- Nữ hơn ba trăm đưa tiên đan.
Phốc!
CMN, thế mà lớn hơn 300 tuổi! Còn nói mình mới mười sáu, giả bộ nai tơ a...
- Nữ hơm ba ngàn nhóm tiên ban.
Dạ Côn biểu lộ là như vậy (꒪




).
- Nữ hơn tam vạn, dương danh lập vạn.
Đầu óc Dạ Côn đã không còn bình thường được nữa, Ly Nhi làm tổ tông của mình còn được đây.
- Nữ hơn tam ức, khai thiên tích địa.
Dạ Côn:......
Diệp Ly nhìn biểu lộ của phu quân, cũng yêu kiều cười liên tục không thôi:
- Cho nên mới nói, nữ hài tử càng lớn, đó là càng nổi tiếng, phu quân ngươi kiếm lợi lớn.
Dạ Côn từ tốn nói:
- Nữ lớn nam, cha vợ khó.
Diệp Ly trợn trắng mắt:
- Phu quân, ta tin tưởng ngươi có thể làm được, chẳng qua là vất vả phu quân.
- Haiz, này chỗ nào một kim tệ có thể mua được, đây quả thực là muốn mạng a.
Dạ Côn biết ngay không có chuyện tốt như vậy, còn một kim tệ, mình bị mắc lừa rồi... không biết có thể trả hàng hay không, dù gì mình vẫn chưa đụng tới.
- Hừ, dù gì ngươi cũng đã mua, không thể chống chế.
- Haiz... mười sáu tuổi, ta làm sao ngây thơ như vậy.
Dạ Côn bưng lấy cái trán.
- Làm sao vậy, là làn da ta không đủ mượt, hay là nói chuyện không đủ ỏn ẻn, phu quân ngươi thế mà ghét bỏ ta...
- Ta không có ý này, chẳng qua lập tức khó mà tiếp nhận.
Diệp Ly:......
- Ta phải rời giường ra ngoài hóng gió mới được.
- Hừ...
- Đúng rồi, Lưu Nhi bao lớn?
- Nàng à, nàng nhỏ hơn ta ba tuổi.
Dạ Côn:......
Mộ Nhi à, hy vọng ngươi là thật.
Một bên khác, Hồng Mụ cũng vội vàng chạy tới Thái Kinh, chuẩn bị ám sát Dạ Côn.
Thế nhưng trước khi ám sát Dạ Côn, vẫn nên điều tra một chút mới được, như thế mới có thể không chút sơ hở nào.
Làm một tên sát thủ chuyên nghiệp, Hồng Mụ cũng rất có kinh nghiệm.
Mà đối với nhiệm vụ lần này, Hồng Mụ cũng có hơi thấp thỏm lo lắng, chủ yếu là sợ phụ mẫu Dạ Côn.
Không may đụng phải, đoán chừng liền lạnh ở nơi đó.
Kỳ thật có đụng hay không không quan trọng, quan trọng là... ngươi tuyệt đối có thể đụng phải ba người trong Thất Tông Tội.
Nhà của Côn ca, chính là nơi đại thần tụ tập.
Ngẫm lại Tần ca, thật là quá đáng thương.
- Đại ca, hôm nay dậy sớm như vậy?
Dạ Tần thấy đại ca sáng sớm đã đứng trên hành lang, cũng rất hiếu kì.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Ngủ không được.
- Đại ca, so với ngươi, cha vợ ta căn bản không tính là gì, đại ca vẫn ưu tú trước sau như một.
- Tiểu tử thúi, hiện tại lại dám tùy tiện trêu chọc đại ca, có tin ta cào ngươi hay không.
Dạ Côn vui đùa nói ra, cũng chỉ có như thế mới có thể buông lỏng tâm tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận