Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 633: Một Đường Truy Tung

- Cha vợ... ngài yên tâm đi, lần sau con dẫn Mộ Nhi theo gặp người, còn có tôn nữ...
Nghe Dạ Côn nói, cha vợ tựa hồ có chút động dung, giơ tay lên, cũng không nói gì.
Nam nhân mà... phương thức biểu đạt có chút khác biệt.
Dạ Côn lui ra khỏi đại điện, sự tình hôm nay xem như thuận lợi, không có xuất hiện sai lầm.
Vận khí của mình luôn tốt như vậy.
Mới vừa đi ra khỏi cửa, Dạ Côn đã nhìn thấy mấy tên thuộc hạ của cha vợ, tản ra sát khí lạnh lẽo...
Bất quá đều mang mũ giáp, không thấy rõ tướng mạo lắm, bất quá cũng không có quan hệ.
Về phần hai cha vợ ai mạnh hơn... Dạ Côn cũng không dễ nói, hẳn đều có ưu thế đi...
Nếu quả thật đánh lên, hẳn là có thể chia năm năm đi.
Dọc theo bậc thang đi xuống, Dạ Côn cũng cảm giác mình giống như hoàng đế, lúc nào mình mới có thể có một nhánh quân đội lợi hại như vậy.
Ngẫm lại còn có chút kích thích đây.
Triệu hồi ra Hỏa Vân Phần Thiên, Dạ Côn liền rời đi.
Mà mấy tên thuộc hạ nhìn Dạ Côn rời đi, dồn dập đi vào trong đại điện.
- Hoàng, đây thật là con rể của ngài sao?
Người vừa rồi dẫn đường cho Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Cha vợ khẽ thở dài một tiếng:
- Có lẽ vậy, đáng tiếc tuổi còn nhỏ đã không có tóc.
- Nghe nói không có tóc đều là ngoan nhân.
- Đó chỉ là lời nói nhảm mà thôi.
Cha vợ từ tốn nói:
- Bất kể nói thế nào, Dạ Côn đều là con rể của ta, có một số việc cần người con rể này đi làm, chúng ta không ra được, cũng không xử lý được.
- Hoàng, con rể ngài có thể làm sao?
- Không biết, nhưng ta cảm giác hắn có thể, bình thường ta nhìn người sẽ không sai.
Nếu như Côn ca còn ở đây, liền sẽ bất đắc dĩ một phen, ngươi thế mà không khen ngay trước mặt, mà ở sau lưng khen Côn ca.
- Vậy Hoàng Hậu?
- Hoàng Hậu... nàng vẫn chưa có tha thứ ta.
Cha vợ cảm thán liên tục, đều đã nhiều năm như vậy, phần u oán kia vẫn chưa có tiêu trừ.
- Hoàng, Hoàng Hậu sẽ hiểu ngài.
Cha vợ chống đỡ cười một tiếng:
- Hôm nay Dạ Côn đến, kỳ thật ta vẫn rất vui, các ngươi giải tán đi... xem trọng Mê Vụ Sâm Lâm, đừng để có người tới làm phiền Hoàng Hậu.
- Vâng! Hoàng!
Vài vị thuộc hạ trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Mà Liên Hàn ngồi ở trong phòng nhỏ hừ lạnh một tiếng, yên lặng nói nhỏ:
- Ai cần ngươi bảo vệ, tự luyến...
Lúc này Dạ Côn đã rời khỏi Mê Vụ Sâm Lâm, lấy ra thi điệp...
Nhìn thi điệp bay đến huyện Thái Tây, Dạ Côn đi theo, muốn chặt thi nhân thành tám khối...
Nhưng mà Dạ Côn đi theo thi điệp càng ngày càng kinh ngạc, bởi vì tiến vào huyện Thái Tây, liền bay thẳng hướng phủ đệ của mình...
Thậm chí đều bay vào trong phủ đệ.
Dạ Côn hô to thi nhân xảo quyệt! Thế mà giấu ở trong nhà mình, mà nhà mình là nơi duy nhất không có kiểm tra!
Thật là quá ngoài ý muốn.
Chỉ thấy thi điệp đậu ở trước phòng bếp, Dạ Côn hơi hơi ngưng mắt, bên trong tựa hồ vang lên âm thanh của thê tử.
Trong này có thi nhân mà...
- Ly Nhi, ngươi xác định có thể được sao? Thật là buồn nôn quá đi.
Nhan Mộ Nhi mang theo âm thanh ghét bỏ nói ra.
Dạ Côn nghe xong sầm mặt lại, trong đầu hiện ra một hình ảnh, Ly Nhi đang cắn xé thi nhân, cho nên Mộ Nhi mới nói buồn nôn.
- Mộ Nhi, ngươi không hiểu được, phải cắt ra từ từ xem xét.
Dạ Côn biểu lộ rất phong phú, các nàng thế mà đang cắt thi nhân, có phải khẩu vị quá nặng rồi hay không.
Chẳng lẽ các nàng định nướng thi nhân sao?
Dạ Côn nhịn không được, trực tiếp đẩy cửa vào.
Ba thê tử bên trong quay đầu nhìn về phía Dạ Côn, bốn người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Dạ Côn nhìn thi nhân bị trói gô, chỉ thấy trong tay Diệp Ly cầm đao nhỏ.
- Các nàng đang làm gì?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, may mà không có ở gặm thi nhân.
- Phu quân, sao ngươi lại trở về rồi.
Nhan Mộ Nhi kinh hô một tiếng, ngăn ở trước mặt Dạ Côn.
- Các nàng đang làm gì? Cột một thi nhân làm gì?
- Phu quân, ngươi đừng nóng giận, tỷ tỷ là đang nghiên cứu thi nhân, xem có thể điều chế giải dược hay không.
Diệp Lưu giải thích nói.
Dạ Côn nhìn về phía Diệp Ly:
- Thật?
Dạ Côn làm sao cảm giác, là ba nữ nhân đang giày vò thi nhân đây?
Diệp Ly vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên nhẹ gật đầu.
Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra, bất quá xem dáng vẻ Ly Nhi, tựa hồ có chút tức giận... Ly Nhi a.
- Các nàng cứ làm việc đi, ta đi tìm tên thi nhân đã chạy mất trước.
Dạ Côn nhanh chóng chuồn đi, sau này lại trở về dỗ thê tử đi.
Thi điệp lần nữa cao cao bay ra, mà lần này là ra huyện Thái Tây, chuyện này khiến Dạ Côn rất vui, đồng thời cũng chìm xuống.
Vui chính là huyện Thái Tây không còn thi nhân, trầm là... tên Yến Cao Ca kia quả thật chạy ra ngoài, quá không cẩn thận!
Hy vọng đừng để xảy ra chuyện.
Tốc độ thi điệp rất nhanh, nhưng mà thi điệp là bay ở trên trời, Dạ Côn không thể không xuất ra Hỏa Vân Phần Thiên, như thế mới có thể bay lên.
Bay gần hai canh giờ, Dạ Côn thấy được một tòa đô thành...
Mà thi điệp lại bay thẳng về hướng kia.
Đây không phải là An Khang châu sao?
Xong...
Yến Cao Ca thế mà đi vào An Khang châu, chỉ sợ toàn bộ An Khang châu không tới mấy canh giờ liền sẽ luân hãm.
Bất quá khi Dạ Côn đi vào An Khang châu, lại có chút kinh ngạc, người trên đường phố cũng không có bị lây nhiễm, nhiệt nhiệt nháo nháo, giống như trước đây...
Thế nhưng thi điệp vẫn đang bay, đây là có chuyện gì?
Những người biến dị kia đều không hút máu sao? Đổi sang uống nước rồi hay sao?
Dạ Côn cũng không lên tiếng, lẳng lặng đi theo thi điệp... thi điệp thế mà bay vào...
Học Viện An Kinh.
Dạ Côn đứng trước cổng Học Viện An Kinh, ánh mắt mang theo nghi hoặc, thi nhân thế mà chạy đến Học Viện An Kinh, chuyện này sao có thể?
Chẳng lẽ thi nhân này còn có IQ sao? Không thể nào...
Nhìn cửa chính quen thuộc, Dạ Côn nhớ tới năm đó đi Học Viện An Kinh, bị viện trưởng Bùi Thiên đuổi ra...
Lắc đầu, Dạ Côn tiếp tục đi theo thi điệp vào trong Học Viện An Kinh, bầu không khí học tập trong viện cũng không tệ, trong lòng Dạ Côn cũng rất cảm khái, nếu như không xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại mình vẫn là một thành viên trong đó.
Thế nhưng lúc bọn họ đang hưởng thụ kiếp sống tu luyện trong học viện, mình thế mà phải đuổi theo một tên thi nhân chạy khắp nơi, phấn đấu vì nguy cơ đang tiềm ẩn.
Thật ứng với câu nói kia, thực lực càng mạnh, trách nhiệm càng lớn.
Có không ít học sinh nhìn thấy Dạ Côn, đối với tên đầu trọc này, ký ức mọi người tựa hồ vẫn còn mới mẻ, dù sao năm đó Côn ca ở An Khang châu cũng là một phương bá chủ.
Nhưng mọi người đều biết, đầu trọc hiện tại sớm không phải đầu trọc năm đó, hiện tại người ta là người trong hoàng thất... Thánh Nhân là gia gia của hắn, ai dám ngăn cản.
Cũng có không ít người trẻ tuổi sùng bái nhìn Dạ Côn, muốn trở thành nhân vật ngưu bức như Dạ Côn.
Dạ Côn hâm mộ những học sinh này, mà những học sinh này lại hâm mộ Dạ Côn, sự đời quả thật quá kỳ diệu.
Đi theo thi điệp, Dạ Côn càng đi càng vắng vẻ, rất nhanh liền bị người ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận