Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 689: Có Chút Manh Mối

Bởi vì Dạ Tần, Hoàng Đế những quốc gia khác ở Đông U đều tự mình chạy đến Thái Kinh chúc mừng Tiết Khánh Nguyên, đây là biến tướng vuốt mông ngựa.
Khi Dạ Tư Không nhận được tin tức như vậy, kém chút cười ra tiếng, chuyện Trưởng Tôn Ngự trước kia không làm được, mình đã làm được.
Nhớ năm đó tới trên cơ bản đều là sứ thần tới tham gia, mà lần này đều là Hoàng Đế đích thân đến.
Đây là vinh quang của Thái Kinh, cũng là vinh quang của Dạ gia!
Dạ Tư Không cảm giác mình không có thẹn với liệt tổ liệt tông, Dạ gia ở trên tay mình trèo lên đỉnh.
Không!
Có Dạ Côn cùng Dạ Tần tại, hiện tại Dạ gia chỉ vừa mới cất bước.
Ngoại trừ Hoàng Đế các quốc gia Đông U đến, Đông U Thánh Điện cũng đến vào ngày lễ Tiết Khánh Nguyên.
Thánh Điện chọn đến vào tời điểm này, rõ ràng mang theo ý chèn ép, chuyện này khiến Dạ Tư Không rơi vào trầm tư.
Có nên chơi khô Thánh Điện luôn không?
Thế nhưng nghe nói, lần này không chỉ là sứ giả Thành Điện tới.
Mà là Điện Chủ của Thánh Điện đích thân tới!
Điện Chủ Thánh Điện đến đây, phong quang đều sẽ bị đoạt mất.
Ý đồ chèn ép rất rõ ràng.
Mà mấy ngày nay Dạ Côn vẫn đang tìm manh mối, tìm manh mối cha vợ...
Khoan hãy nói, thật tìm được một chút manh mối, chí ít có đối tượng hoài nghi.
Đó chính là đám người thần bí ở Thiên Khiếu.
Ly Nhi các nàng từng nói qua, cha vợ có rất nhiều thủ hạ, thực lực đều không tầm thường.
Cho nên Dạ Côn tính sau khi qua Tiết Khánh Nguyên, liền đi tới Thiên Khiếu Tố gia nhìn tình huống một chút.
Nếu cha vợ thật ở bên trong, như vậy hạ tràng chỉ có một.
Đánh nhau đi! Cha vợ!
Phân cao thấp a.
Nhưng Dạ Côn nghiêm túc suy tính một chút, muốn đoạt lại thê tử từ trong tay cha vợ, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Phía bên mình quá ít người, cha vợ bên kia người đông thế mạnh...
Phải gọi giúp đỡ.
Nhưng mà trợ thủ của mình đều bị cha vợ bắt hết...
Không... mình còn có trợ lực!
Mẫu thân! Cha! Ông ngoại!
Nếu như cha cũng có thể đột phá tam đoạn, như vậy liền có thể tập hợp ba cái tam đoạn, đến lúc đó cho dù cha vợ chắp cánh cũng khó thoát.
Cho nên hiện tại!
- Cha! Để ý một chút có được hay không, tam đoạn! Tam đoạn a!
Hiện tại Côn ca đang giám sát lão tử ngộ tam đoạn.
- Móa! Con cho rằng đây là đang đi ị à, nói đến liền đến?!
Dạ Minh trầm giọng nói ra, trên trán đều toát ra mồ hôi.
Đông Môn Mộng bên cạnh nhẹ nói ra:
- Tập trung!
- Ta rất hoài nghi, hai mẹ con các người có phải đang gạt ta hay không! Tu luyện tam đoạn, thế mà còn muốn đứng trung bình tấn??? Ta đều muốn đi ị...
Trước đại sảnh Dạ gia, Dạ Minh hơi hơi trầm xuống, vẻ mặt đỏ lên, rõ ràng có chút lui bước, hư.
Đông Môn Mộng trầm giọng quát:
- Nhịn xuống, đình chỉ!
Dạ Côn ngồi ở bên cạnh khó có thể tin, chẳng lẽ đây là chìa khóa ngộ ra tam đoạn? Cũng quá quê mùa đi.
- Côn Côn, còn cũng đừng nhàn rỗi, mau cùng cha con luyện tam đoạn.
Đông Môn Mộng bỗng nhiên hướng phía Dạ Côn nói ra.
Dạ Côn làm sao cảm giác, đây là biến tướng trừng phạt nhỉ?
Quá không đáng tin cậy, nhìn ánh mắt cha một chút, thế mà có chút hả hê...
- Côn Côn?
- Biết...
Dạ Côn bất đắc dĩ, lập tức đứng ở bên cạnh Dạ Minh.
Dạ Minh nhẹ giọng cười nói:
- Cười đi... tiếp tục cười... vừa rồi không phải rất vui vẻ sao... tiểu tử...
Dạ Côn là cái biểu tình này (








).
Nhìn cha xem, thế mà đắc ý ở trước mặt nhi tử, có gì hữu dụng đâu... có bản lĩnh đắc ý ở trước mặt mẫu thân, xem mẫu thân có đánh nổ ngươi hay không...
- Hai cha con thành thật một chút, tu luyện thật tốt, đến lúc đó cùng đi Thiên Khiếu dẫn nhóm Ly Nhi trở về!
Đông Môn Mộng âm u nói ra, không có chút chuyên tâm nào, lão tử không có dáng vẻ lão tử, nhi tử ngược lại giống lão tử, làm mẫu thân, trong nhà này cũng đã dốc hết tâm huyết.
- Mộng Mộng, đã sắp đến Tiết Khánh Nguyên, Tần Tần cũng sắp dẫn theo con dâu trở về, đến lúc đó thấy vi phu như thế sẽ không tốt, rất mất hình tượng a.
Dạ Minh cầu xin tha thứ, như thế mới có thể lĩnh ngộ tam đoạn, Minh ca đã đứng đến mức sắp bị tiêu chảy rồi.
Đông Môn Mộng nghiêm vừa nói nói:
- Ngươi còn muốn hình tượng, bọn Tần Tần còn không biết ngươi sao... ngươi cũng không có hình tượng, qua hết Tiết Khánh Nguyên liền phải đi gặp thông gia, không có chút thực lực, ngươi có mặt mũi để đi sao...
- Cha, mẫu thân nói không sai, có chút thực lực nơi tay, liền sẽ có mặt mũi.
Dạ Côn một bên rất tán đồng lời nói của mẫu thân, quá có đạo lý.
- Vậy.. ta có thể cùng thông gia giảng đạo lý, thông gia hẳn là người giảng đạo lý.
Đông Môn Mộng hung hăng liếc mắt trừng Dạ Minh:
- Còn giảng đạo lý, giảng đạo lý liền sẽ không mang đám Ly Nhi đi, đây là đang gây hấn, ngươi làm phụ thân, thế mà còn muốn lười biếng, tức chết ta rồi...
- Được được được, ta lĩnh ngộ còn không được sao? Thế nhưng ta thật muốn đi ị.
- Kìm nén!"
-......
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, đến lúc đó đi đón Ly Nhi, cũng không biết có thuận lợi hay không.
Nếu như cha có thể ngộ được tam đoạn, tựa hồ còn có hy vọng, thực sự không được...
Tìm cha Mộ Nhi đi, để cha Mộ Nhi mang theo đại quân thi nhân qua, phụ thân Ly Nhi nhất định sẽ một mặt mộng bức.
Hay là thôi đi, hai cha vợ đánh lên, đối với mình cũng không có chỗ tốt gì, đều là người một nhà.
- Mẫu thân, cha, đại ca, chúng ta trở về rồi!!!!!
Chỉ thấy đại môn Dạ gia đột nhiên bị đẩy ra, Dạ Tần mặc một bộ huyền bào mang theo ý cười đi vào, bên cạnh còn có Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị.
Mà bụng Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị đã hơi hơi nhô lên, qua mấy tháng nữa, Tần ca cũng sẽ làm cha.
Dạ Minh cùng Dạ Côn đang đứng trung bình tấn sững sờ, không khí này có chút không tốt...
Dạ Tần nghi hoặc không thôi, tò mò hỏi:
- Cha, đại ca, hai người đang làm gì?
Dạ Minh cùng Dạ Côn liếc nhau một cái.
- Ta cùng cha đang tu luyện một loại tuyệt thế công pháp.
Dạ Minh hô to một tiếng:
- Đúng, loại công pháp này cần mượn địa khí!
- Đây không phải đứng trung bình tấn sao?
Trưởng Tôn Nhị che miệng nhẹ cười nói:
- Cho dù đứng trung bình tấn, cũng phải nói loè loẹt như thế.
- Ha ha ha...
Dạ Côn cũng cười, hiện tại em dâu đã tốt hơn rất nhiều.
- Mẫu thân...
Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị lập tức hướng phía Đông Môn Mộng đi đến, xem ra rất là nhớ Đông Môn Mộng.
Mà Đông Môn Mộng cũng rất vui vẻ, nhất là trông thấy bụng của con dâu, lại càng vui vẻ.
- Hai con đi theo Tần Tần ra ngoài chịu khổ cực, có ăn gì chưa, mẫu thân xuống bếp chuẩn bị cho các con.
- Mẫu thân, chúng con không đói bụng, chỉ là nhớ người...
Tử Yên nhu thuận nói ra, khiến Đông Môn Mộng rất dễ chịu, cái miệng nhỏ nhắn này thật ngọt.
- Đúng vậy, rất rất nhớ, phu quân cũng không tại, chỉ có hai chúng con... nghĩ thầm còn không bằng ở nhà bồi mẫu thân đây.
- Được, vậy sau này hai con hãy ở nhà bồi tiếp mẫu thân.
- Vâng ~
Kỳ thật Đông Môn Mộng ở trong nhà cũng rất nhàm chán, mỗi ngày nhìn Dạ Minh đều tức giận.
Mà Dạ Minh nghe nói như thế, liền rất vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận