Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 940: Đến Ba Gia

- Ừm.
Uyển Nhiên tiếp nhận đan dược trực tiếp nhét vào trong miệng, cực kỳ tín nhiệm Dạ Côn.
Sắc trời lúc này dần dần ảm đạm xuống, Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, trước đó đi tìm mẫu thân. . . cũng không có gian nan như thế.
- Đến!
Thực Cốt đang nhìn về phương xa bỗng nhiên kinh hô một tiếng.
Chữ này vừa thốt lên. . . thật khiến người ta phấn khởi.
Tất cả mọi người đứng lên, mặc dù sắc trời ảm đạm, nhưng vẫn có thể trông thấy quần sơn xa xa.
Dạ Tần thấy dãy núi phía xa, vẻ mặt không có có dị dạng.
Dạ Côn len lén liếc mắt, xem như yên tâm.
Lần trước là bồi tiếp mẫu thân đi từ hôn, hôm nay lại bồi tiếp đệ đệ đi, không biết sau này có bồi cha đi từ hôn luôn không.
- Lối vào Ba gia ngay tại rìa dãy núi.
Thực Cốt nhẹ nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, hạ thảm bay xuống, đồng thời cũng rất tò mò, Thực Cốt tại Ba gia đến cùng có địa vị gì.
Rất nhanh, mọi người liền hạ xuống ở gần dãy núi, nơi này tuyết đọng không quá sâu, rất nông.
- Đi thôi.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
Nhưng mà bốn người đi vài bước, Thực Cốt lại không có đi theo, mà là đứng tại chỗ nhìn xem.
- Làm sao? Về đến nhà cũng không vào nhìn sao?
Dạ Côn trêu ghẹo nói ra.
Thực Cốt dừng một chút. . . dáng vẻ muốn nói lại thôi.
- Tốt xấu gì cũng đã lâu như vậy, vào xem một chút đi.
Dạ Côn khẽ cười nói.
- Ài, đi thôi.
Thực Cốt thở dài một tiếng.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Thực Cốt:
- Sợ cái gì, cũng không phải đầm rồng hang hổ.
- Không phải sợ, là không muốn nhớ lại một ít chuyện.
Thực Cốt cười khổ một tiếng.
- Đều đã đến cổng, còn không tiện nói sao?
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Uyển Nhiên ở bên cạnh bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi:
- Dạ Tần, đại ca ngươi vẫn luôn bát quái như thế sao?
- Bát quái? Đó gọi là quan tâm.
Uyển Nhiên che miệng cười khẽ một tiếng, tâm tình tựa hồ tốt hơn không ít.
- Nơi này không có đường.
Mọi người đi đến rìa dãy núi, đều là vách đá, căn bản không có trông thấy con đường, Đấu Phù Thế nói nhỏ một tiếng, hoài nghi có phải đi nhầm rồi hay không.
Mà Thực Cốt nhẹ nói ra:
- Không sai.
Chỉ thấy Thực Cốt đi đến vách đá, tay cầm đụng vào thạch bích, vách đá bỗng nhiên hơi run, một cái cầu thang thật dài bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Dạ Côn liếc mắt nhìn Thực Cốt, khá lắm. . . lần này nếu như không dẫn ngươi theo, đoán chừng sẽ phải dùng man lực kinh động Ba gia.
Cầu thang là hướng lên trên, mênh mông vô bờ, loại việc tốn thể lực này. . . bốn nam nhân không có gì, thế nhưng Uyển Nhiên liền có chút khó khăn.
Vừa mới bắt đầu còn tốt, nhưng đi một hời liền bắt đầu thở dốc.
- Uyển Nhiên, có cần giúp một tay hay không?
Dạ Côn lo lắng hỏi.
Uyển Nhiên chống đỡ vách đá bên cạnh, hô hấp có chút gấp rút, nhưng vẫn mang theo nụ cười hiền hòa:
- Không cần, nghỉ ngơi một chút là được.
- Đã sắp đến.
Thực Cốt nhìn Uyển Nhiên cũng khâm phục, mặc dù mấy ngày nay ở chung không nhiều, nhưng cũng biết Uyển Nhiên không có tu vi, người bình thường đi cầu thang này rất khó, huống chi còn là một cô nương.
- Đi lên phía trên lại nghỉ ngơi đi.
Uyển Nhiên kiên cường nói ra.
Dạ Tần quan tâm nói ra:
- Nghỉ ngơi một chút không sao cả.
- Ừm, liền nghỉ ngơi một chút đi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.
Mà Dạ Côn vừa nói dứt lời, trước sau bỗng nhiên xuất hiện vô số nhân ảnh.
- Người nào! Dám xông vào Ba gia!
Nam nhân dẫn đầu kiếm chỉ mọi người, gầm thét chất vấn.
Dạ Côn còn tưởng rằng sẽ có một cuộc hoan nghênh rất đặc biệt, thế nhưng lại không ngờ là phương thức này, hơn nữa chúng ta vẫn còn ở trên bậc thang. . . chưa tới cổng nhà các ngươi đâu.
- Ách. . . các ngươi nhìn y.
Dạ Côn bỗng nhiên chỉ Thực Cốt, cảm giác địa vị cái tên này ở Ba gia hẳn rất cao.
Thế nhưng rất nhanh Dạ Côn liền thất vọng, đám đệ tử Ba gia này chẳng qua là liếc mắt nhìn Thực Cốt, sau đó giận dữ mắng mỏ:
- Đừng có giở trò! Nếu không nói, đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình!
Thế mà không biết, Thực Cốt đến cùng có phải người Ba gia hay không. . .
- Được rồi, chúng ta là người Dạ gia Thái Kinh, đến đây bàn hôn sự.
Dạ Côn từ tốn nói, hiện tại Dạ gia Thái Kinh phi thường nổi danh.
Chỉ cần quyền thế tương đối lớn, hẳn đều có thể nghe nói qua những chuyện phát sinh gần đây ở Đông U, nếu nói thẳng ra. . . hiện tại Đông U Dạ gia rất lớn.
Đám đệ tử Ba gia làm sao lại biết những tin tức này, nơi bọn họ sống cũng không có nghe nói đến chuyện Đông U Dạ gia.
- Chưa nghe nói qua!
- Ngươi chưa nghe nói qua, không có nghĩa là gia chủ của các ngươi không có nghe nói, nếu ngươi dám động, các ngươi sẽ không đảm đương nổi, ta đã cảnh cáo ngươi!
Khí thế Dạ Côn đột biến, khiến đệ tử Ba gia không dám động.
Nhưng khí thế không thể thấp, nam tử dẫn đầu hướng phía người bên cạnh nói ra:
- Đi thông tri quản sự Ba Thanh Dương.
- Vâng
Nam tử lần nữa nhìn về phía đoàn người Dạ Côn:
- Nếu như dám gạt ta, các ngươi chết chắc!
- Đây chính là đạo đãi khách của Ba gia các ngươi sao? Hừ, thật khiến người ta thất vọng.
Dạ Côn từ tốn nói, ấn tượng đối với Ba gia thẳng tắp giảm xuống, còn kém hơn cả Thánh Thiên gia, dù sao Thánh Thiên gia còn khách khí dẫn ngươi nhập môn.
Nam tử nghe xong không lên tiếng, thế nhưng trong lòng lại đang đánh trống lui quân.
Sau một hồi lâu, phía sau truyền đến tiếng bước chân, còn có một người.
Dạ Côn cảm thấy, người này hẳn là quản sự, Ba Thanh Dương.
Nhìn đến, Ba Thanh Dương tuổi tác khá lớn, râu bạc trắng.
- Tránh hết ra! Không muốn sống à, đây là khách nhân của gia chủ! ! !
Ba Thanh Dương vừa tới liền gầm thét.
Nam tử lập tức giật nảy mình, tất cả mọi người đều thu kiếm lại, thành thành thật thật đứng ở bên cạnh.
Mà Ba Thanh Dương đi tới. . .
Ba!
Một cái tát này hung hăng vả vào mặt nam tử, rất rõ ràng là làm cho Côn ca xem, Côn ca cảm thấy này Ba Thanh Dương cũng là lợi hại, nghiêm túc đánh người một nhà a, máu trên khóe miệng đều tràn ra.
Sau khi đánh xong, Ba Thanh Dương hướng phía đoàn người chắp tay cười nói:
- Dạ gia công tử đường xa tới, không có tiếp đón từ xa, những người này còn không nhận ra, xin đừng trách.
Dạ Côn đương nhiên sẽ không so đo loại chuyện nhỏ nhặt này, cười nói:
- Còn tưởng rằng sẽ bị chặn ở ngoài cửa.
- Sao có thể như thế, Dạ công tử, mời.
Ba Thanh Dương nhìn đầu trọc trước mắt, dĩ nhiên biết đây là Dạ gia Dạ Côn, theo ở phía sau hẳn là Dạ Tần, vết sẹo trên mặt liền có thể chứng minh.
Đằng sau còn có ba nam nhân.
Uyển Nhiên giả trang, đều lừa gạt được Ba Thanh Dương.
Chẳng qua là ánh mắt Ba Thanh Dương dừng lại ở trên mặt Thực Cốt một thoáng, lông mày hơi hơi nhăn lại, Dạ Côn phát giác được.
Thế nhưng đây không phải là ánh mắt nhận biết, mà là nghi hoặc.
Chuyện này khiến Dạ Côn càng tò mò thân phận Thực Cốt tại Ba gia.
Ba Thanh Dương dẫn đường, mọi người đi tới cửa chính Ba gia.
Không có đại môn to lớn, chỉ có bạch ngọc làm khung cửa, trên tấm bảng khắc lấy hai chữ "Ba Gia".
Mà Thực Cốt ngửa đầu nhìn hai chữ Ba Gia, ánh mắt tựa hồ lộ ra dị dạng.
Dạ Côn cảm thấy Ba gia rất giản dị, khá giống với nhà mẫu thân bên kia, điệu thấp. . . khác với Thánh Thiên gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận