Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 345: Người Tú Bà Này Không Đơn Giản

Tuyệt Thiên đỏ mặt lên, nhìn đám người Diệp Ly, các ngươi xem đi, hắn chính là như vậy...
Chẳng lẽ không nhận ra sao, đến cùng hắn có chỗ nào tốt.
Liệt Cốt khẽ thở dài, đều chưa thấy qua Dạ Côn khi dễ ai, duy chỉ có thích khi dễ Tuyệt Thiên, chẳng lẽ bởi vì Tuyệt Thiên là một con mèo sao? Cho nên liền muốn chà đạp mèo?
- Phu quân, sao ngươi lại khi dễ người khác thế?
Diệp Ly cười khổ nói.
Dạ Côn buông lỏng Tuyệt Thiên ra cười nói:
- Nào có khi dễ, chúng ta là người chung một thuyền, đúng không Tuyệt Thiên.
- Ai ngồi cùng thuyền với ngươi chứ!
Tuyệt Thiên hung hăng nói ra, muốn Dạ Côn nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết.
Canh Liệt Khai, có nghe qua chưa?
Phải tìm cơ hội để cho Dạ Côn uống mới được?
Y đã rất nóng lòng muốn nhìn thấy dáng vẻ Dạ Côn sau khi uống xong, hẳn là rất kích thích, rất thoải mái đi...
Cho ngươi cuồng! Cho ngươi hung hăng càn quấy!
- Chúng ta đi nấu cơm trưa, các ngươi nói chuyện phiếm đi.
Diệp Ly nói xong liền cùng Diệp Lưu đi vào nhà bếp, Liệt Cốt cũng tìm cớ đi, không quấy rầy Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên âu yếm.
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Ngươi nói chuyện gì với thê tử ta vậy?
- Không nói gì cả?
- Thật ư?
- Vậy ngươi tưởng rằng đang làm gì, nói chuyện nhân sinh sao?
Dạ Côn cười ha ha, Tuyệt Thiên này thoạt nhìn cũng không phải hạng người tốt lành, lén lén lút lút, còn ở lại trong nhà mình không đi.
Tùy y đi, có Đông Tứ và Đát Từ nhìn, không đùa nghịch ra trò gian gì được.
Lúc này bên trong phủ đệ Thái Thủ An Khang châu.
Ba Đài đang ăn trưa, vẻ mặt có chút sâu lắng.
Lúc này quản gia đi đến cung kính nói ra:
- Lão gia, tú bà Hoa Hương Lâu ở bên ngoài cầu kiến.
- Có chuyện gì?
Ba Đài nhàn nhạt hỏi.
- Không biết, muốn đuổi đi không?
- Được rồi, để cho nàng đi vào đi.
- Vâng, lão gia.
Quản gia cảm thấy lão gia quá nhân từ, ngay cả tú bà hoa lâu đều gặp.
Rất nhanh, Hoa Hương Lâu Hồng Mụ lắc lắc "thân hình như rắn nước" chậm rãi tới.
- Gặp qua châu trưởng đại nhân.
Hồng Mụ đi vào trong đại sảnh, mang theo nụ cười quyến rũ hô.
Ba Đài ra hiệu quản gia rời đi, quản gia sửng sốt một chút...
Mang theo nụ cười hiểu ý lui ra, thậm chí còn đóng cửa lại, ngẫm lại cũng đúng, lão gia cũng là nam nhân...
Chẳng qua là người tú bà này... khẩu vị của lão gia thật rất đặc biệt.
Nhưng mà hành động của quản gia, khiến Ba Đài cùng tú bà sững sờ.
- Quản gia của ngươi?
Hồng Mụ vừa rồi vũ mị không còn sót lại chút gì, mang theo ngưng trọng hỏi.
- Ta sẽ xử lý.
Ba Đài lạnh giọng nói ra...
Trong lòng Ba Đài cũng rất khó chịu, dù sao quản gia theo mình đã hai mươi năm, người đàng hoàng giản dị...
Nhưng lúc nào bị quản gia phát hiện? Không thể nào, mình đã ẩn giấu phi thường tốt.
- Được rồi, vẫn là ta tới xử lý đi, ngươi không tiện.
Hồng Mụ âm u nói ra.
- Ngươi không tin ta sao?
- Ta chẳng qua là muốn khiến mọi chuyện chắc chắn một chút.
Hồng Mụ quát nhẹ một tiếng, nếu như chuyện này bị người ta phát hiện, như vậy hết thảy nỗ lực đều uổng phí. Cho dù là chuyện nhỏ nhất cũng không thể phạm sai lầm được.
Vẻ mặt Ba Đài ngưng tụ:
- Ngươi đột nhiên tới tìm ta, chẳng lẽ liền đáng tin sao?
- Sự tình đã vượt ngoài dự liệu, ta không thể không đến, Ngũ Nhạc quân chủ, Thái Tử, Vương Gia đều đã chết, hiện tại Bạch Hiểu tọa trấn.
- Cái gì! Dạ Côn giết?
Ba Đài nghe thế rất khiếp sợ, Ngũ Nhạc làm sao một thoáng liền chết ba mạng, hơn nữa đều là chủ lực.
Hồng Mụ đều bị chọc cười:
- Nếu như là Dạ Côn giết, ta còn không đến mức tới.
- Không phải Dạ Côn giết? Sao tiểu tử này đi tới chỗ nào, chỗ đó liền có người chết thế.
Ba Đài đều không còn gì để nói.
- Bất kể là ai giết, hiện tại lại có một thế lực tham dự.
Ba Đài nhẹ gật đầu, trầm giọng nói ra:
- Có thể ra tay trực tiếp giết ba người cầm quyền Ngũ Nhạc, thực lực vô cùng cường hãn.
- Quả thật rất mạnh, xem ra bọn họ cũng biết chuyện này, muốn giành với chúng ta.
- Đúng vậy, rất phiền toái, kế hoạch hai mươi năm, trăm phương ngàn kế, kết quả vẫn để người ta biết, đến cùng là ai để lộ tiếng gió?
- Bảo Đồng Văn Sơn nghiêm túc một chút, đừng tưởng rằng làm Tả Tướng liền rất lợi hại, nếu không phải nhờ chúng ta, y vẫn là một tên tầng dưới chót Đồng gia, tuy nhiên có thể trộn lẫn phong sinh thủy khởi như thế, còn phải nhờ vào Đồng Doanh Doanh kia, cũng nhắc nhở nàng ta một chút.
Hồng Mụ nhấn mạnh với Ba Đài, đừng phá hư mọi chuyện.
Ba Đài nhìn Hồng Mụ từ tốn nói:
- Kỳ thật ta không lo lắng những người này, ta chỉ sợ Dạ Côn.
- Ngươi sợ hắn làm gì?"
- Tiểu tử này luôn có thể phá hỏng chuyện tốt của ngươi, nếu như có thể, vẫn nên xử lý hắn trước thì hơn.
Hồng Mụ lắc đầu:
- Không được, chúng ta còn cần Dạ gia tới kiềm chế Thánh Nhân, nếu Dạ Côn cùng Dạ Tần xảy ra chuyện gì, bất kể là ai, Thánh Nhân đều phải cõng nồi, vợ chồng Dạ gia sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nắm đấm của Ba Đài hung hăng đập lên trên bàn mặt.
- Ngươi là muốn giúp con gái của ngươi hả giận đi.
Hồng Mụ nhàn nhạt hỏi.
- Không sai!
- Ta cảm thấy, con gái của ngươi cũng là tự tìm, lúc ấy gả cho Dạ Tần, nàng không nguyện ý, nói Dạ Tần không biết nói chuyện, hiện đang hối hận rồi đi.
Ba Đài ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn về phía Hồng Mụ:
- Nữ nhi của ta, còn không đến lượt ngươi giáo huấn.
- Hừ, ta cũng chẳng muốn quản chuyện nhà các ngươi.
- Bất kể như thế nào, ta làm nhiều chuyện như vậy, cũng nên vì ta xuất một hơi đi.
Hồng Mụ nghe xong trầm mặc, nhưng vẫn là nói:
- Ngoại trừ người Dạ gia, chuyện khác tùy tiện.
- Giết tên quét rác kia! Lần trước ta bị y lừa qua!
Hồng Mụ:......
- Ngươi thế mà bị một tên quét rác lừa, được... ta sẽ an bài người đi.
Ba Đài nghe xong hơi dễ chịu một thoáng:
- Nếu như người Ngũ Nhạc đã chết, xem ra đại chiến sắp bắt đầu.
- Đúng vậy, cơ hội của ngươi tới, để Đồng Văn Sơn một mình tại Thái Kinh không yên lòng, người này dã tâm quá lớn, chờ sau khi ngươi lăn lộn lên, liền tìm cơ hội thay thế đi.
- Đây là ý của ngươi, hay là?
Hồng Mụ cúi đầu nhìn về phía Ba Đài:
- Làm sao? Ý của ta liền không đáng tin?
- Không, mặc dù Đồng Văn Sơn có dã tâm, nhưng cũng đã làm nhiều chuyện, nếu như xử lý như thế sẽ khiến người ta thất vọng đau khổ.
- Là khiến ngươi thất vọng đau khổ đi, Ba Đài, tâm của ngươi không đủ tàn nhẫn, là bị sinh hoạt an nhàn ở huyện Thái Tây ma diệt rồi sao?
Hồng Mụ chất vấn, chậm rãi ngồi xuống.
- Nguyên bản kế hoạch cần phải đợi mấy năm nữa mới bắt đầu, thế nhưng tình huống hiện tại có biến, Thái Kinh cùng Ngũ Nhạc đã sắp khai chiến. Hãy chuẩn bị sẵn sàng.
Nói xong Hồng Mụ liền mở cửa rời đi, căn bản không chờ Ba Đài có nghi vấn gì.
Ba Đài thấy Hồng Mụ rời đi, vẻ mặt có chút uể oải.
Lúc này quản gia bưng canh tới, mang theo nụ cười nói:
- Lão gia, húp chút canh bồi bổ thân thể đi.
Nhìn bộ dáng uể oải của lão gia, quản gia cũng hiểu, nghe nói tú bà mập mạp rất khó đối phó.
Ba Đài nhìn về phía quản gia, lộ ra nụ cười nhạt:
- Ngồi đi, đã lâu rồi chúng ta không có tâm sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận