Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 266: Ra Sân

Đối với Ngũ Nhạc vô lễ, phía Thái Kinh khẳng định sẽ tức giận, thế nhưng hiện tại còn chưa phải lúc.
Ở phía dưới Quan Cảnh Lâu có an bài một cái sân bãi to lớn, chỉ có những người ở trong Quan Cảnh Lâu mới có thể nhìn thấy, người ngoài không thấy được.
Đương nhiên, tất cả những thứ này đều là do Ba Đài an bài, rất tinh tế tỉ mỉ.
Đầu tiên ra trận chính là học viên Học Viện An Kinh, đều là người trẻ tuổi tương đối ưu tú.
Tổng cộng trăm người, viện phục thuần một sắc xếp hàng chỉnh tề.
- Thánh Nhân vạn phúc, Thái Kinh an khang!
Mấy trăm người cùng quát lên, hiển lộ rõ ràng phong thái Thái Kinh, cộng thêm đều là thiếu niên, càng có thể nổi bật Thái Kinh nhân tài đông đúc.
"Uống!" Trăm người nhất thời rút kiếm, âm thanh kiếm reo quanh quẩn trong không khí.
Khí thế này xuất hiện, Học Viện Thái Kinh điều tiết vô cùng ổn, mặc dù chỉ là đơn giản rút kiếm, thế nhưng hiệu quả trăm người rút kiếm cùng một người rút kiếm là hai chuyện khác nhau, cộng thêm động tác đều nhịp, hoàn toàn có thể mang đến rung động.
Mập mạp thấy cảnh này, ngẩn người, trong lòng hừ một tiếng, một đám tiểu mao hài tử có thể nói rõ cái gì.
Nghĩ là nghĩ như vậy, thế nhưng mập mạp cũng không phải ngu xuẩn, có thể nuôi dưỡng được nhân tài ưu tú, liền phải bắt đầu từ khi còn bé, những hài tử này tuổi không lớn lắm, nhưng sau này chính là lực lượng nồng cốt của Thái Kinh.
Loại phương thức ngắm đèn này, quần thần cũng là lần đầu tiên xem, nhìn không chuyển mắt, lần này Thánh Nhân an bài rất thỏa đáng.
Nhìn ánh mắt đám người ngoại bang kia một chút, bọn họ không thể không suy nghĩ, hạ tràng của việc động võ với Thái Kinh, có lẽ những thanh kiếm trong tay đám hài tử này, tương lai sẽ nhiễm máu tươi của các ngươi.
Một bộ kiếm pháp bình thường, đánh ra phong thái Thái Kinh, không có đại tràng diện gì, nhưng nổi bật khí thế thiếu niên mạnh thì Thái Kinh mạnh.
Không hổ là tiết mục Học Viện Thái Kinh an bài, xem như có một khởi đầu tốt đẹp.
Lúc kiếm pháp hoàn tất, Trưởng Tôn Ngự rất hài lòng, dẫn đầu vỗ tay.
Mà mập mạp không nói gì.
Lúc này đám người Dạ Côn đã đang đợi ra sân, vừa rồi tiết mục của Học Viện Thái Kinh cũng rất rung động.
Nguyên bản Dạ Côn cũng dự định tới múa kiếm biểu diễn một phen, thế nhưng nhân số không đủ.
- Đại ca, Học Viện An Kinh xem như tạo một cái khởi đầu tốt đẹp.
Dạ Tần thấp giọng nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, chuyện này khiến những người ra sân sau áp lực rất lớn.
- Không sao cả, chúng ta làm tốt phần mình là được rồi, đến lúc đó các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, phải nhập vai.
Dạ Côn căn dặn đủ điều, tiết mục này của chúng ta phải chân thực, nếu như không chân thực, vậy liền không thể hiện được hiệu quả.
Lúc này, mấy người tham gia tiết mục đều đổi xong trang phục, đến thời điểm chân chính ra sân, đám người Nguyên Chẩn cũng có hơi khẩn trương.
Lặng yên suy nghĩ lời thoại của mình, đến lúc đó đừng quên, bằng không thì sẽ vô cùng mất mặt.
Ở trước mặt người mình xấu mặt không sao cả, thế nhưng mất mặt ở trước mặt ngoại bang, vậy chính là làm mất mặt toàn bộ người Thái Kinh.
- Ly Nhi, sao hôm nay ta cảm thấy nàng có chút kỳ quái?
Dạ Côn nhìn Diệp Ly tò mò hỏi, Diệp Ly đổi trang phục thoạt nhìn rất uy nghiêm, nhanh như vậy đã nhập vai rồi à.
- A, không có việc gì, chỉ là hơi có chút khẩn trương.
Diệp Ly khẽ cười nói, sự uy nghiêm đó lập tức tán đi, Dạ Côn đều cảm giác, hiện tại là giả vờ, uy nghiêm mới là thật.
Nghe bên ngoài truyền tới âm thanh ủng hộ, đám người Dạ Côn có chút áp lực.
Áp trục ra sân, khẳng định là trò hay, nhưng nếu làm không tốt, vậy liền lạnh.
Lúc này, Tào công công mang theo nụ cười hướng phía Dạ Côn đi đến:
- Tiểu Vương Gia, đã sắp đến phiên các ngươi, chuẩn bị sẵn sàng đi.
Dạ Côn chắp tay:
- Đã biết, đa tạ Tào công công.
Tào công công cười cười rời đi, cũng không biết Dạ Côn muốn làm gì, bọn hắn ăn mặc không thống nhất, hoàn toàn khác với những học viện kia, cũng đừng chơi trò xiếc gì, khiến Thánh Nhân mất hết mặt mũi.
Ở bên trong Quanh Cảnh Lâu, Thánh Nhân cũng đang chờ đợi Dạ Côn mang đến kinh hỉ, mặc dù tiểu tử này rất hung hăng càn quấy, nhưng thời khắc thế này, còn không đến mức chơi tính tình tiểu hài tử.
- Thánh Nhân, nhìn tới nhìn lui, đều là mấy trò xiếc như vậy, không còn thứ gì khác sao?
Mập mạp nắm lấy cơ hội, lại tới trào phúng một đợt, chẳng lẽ không lo lắng không còn mạng rời khỏi Thái Kinh sao?
Nói thật, thật đúng là không lo lắng, tương phản, phía Thái Kinh vẫn phải bảo đảm tất cả mọi người an toàn trở về...
Nếu như những người này chết oan chết uổng trong địa phận Thái Kinh, vậy phiền toái sẽ rất lớn.
Trưởng Tôn Ngự lạnh nhạt nói ra:
- Sứ thần đừng vội, tiếp theo sẽ rất đặc sắc.
- Ta rất chờ mong, hy vọng sẽ đặc sắc như lời Thánh Nhân nói.
Mập mạp thấp giọng nói ra, nếu như không đặc sắc, vậy chính là bức ta nổi bão rồi.
Giữa sân, một vài thị nữ nâng bàn ghế xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người rất nghi hoặc, đây là muốn làm gì?
Ngay cả Thánh Nhân cũng kinh ngạc, Dạ Côn muốn làm gì? Bản hoàng đã khoác lác với sứ thần rồi, không phải ngươi muốn đánh mặt bản hoàng đấy chứ.
Mọi người dần dần phát hiện, đây là trang trí đại sảnh.
Một vài lão đại thần đều dồn dập nhíu mày, đây cũng quá lỗ mãng! Thời khác trọng yếu như vậy, làm ba cái trò mèo gì.
Bất quá Trưởng Tôn Tuấn Hiền cùng Trưởng Tôn Thản cũng vô cùng tò mò, Dạ Côn có chút thú vị nha, loại trò chơi này cũng rất ít gặp, hình như hát hí khúc đều là như thế.
Chẳng lẽ Dạ Côn định hát hí khúc?
Ngay cả Thánh Nhân cũng nghĩ như vậy.
Bảo ngươi thể hiện quốc uy, ngươi lại đi hát hí khúc?
Ngay sau đó, tham dự người hát hí khúc đi ra, la lớn:
- Thánh Nhân vạn phúc, Thái Kinh an khang!
- Bắt đầu.
Tào công công đứng ở trên đài cao hô.
Dạ Côn đứng cách đó không xa nhìn xem, tuyệt đối đừng như xe bị tuột xích, bằng không thì chúng ta đều phải gánh tiếng xấu muôn đời.
Diệp Ly làm gia chủ, trong chớp mắt xoay người, liền bày ra năng lực diễn xuất.
Một thân trường bào gia chủ màu vàng kim, phối hợp với trâm vàng châu ngọc, không mất uy nghiêm, lại hiển lộ rõ ràng sự lộng lẫy.
Mà khi Diệp Ly quay người ngồi xuống, Dạ Côn cảm thấy, nàng giống như một nữ hoàng vậy.
Khí thế kia còn mãnh liệt hơn cả Thánh Nhân.
Diễn xuất của Diệp Ly khiến mọi người Quan Cảnh Lâu choáng váng, cô bé này là ai, khí thế thật bén nhọn.
Có thể nói, trong tất cả mọi người ở đây, khí thế Diệp Ly là mạnh nhất.
Dù sao cũng là gia chủ, Diệp Ly tự nhiên xuất ra một mặt cường thế nhất.
Dĩ nhiên không phải nói người khác không được, chẳng qua là thân phận yêu cầu.
Dạ Tần đóng vai lão nhị ngồi ở bên cạnh, Đát Từ đóng vai lão tam chờ ra sân.
Nguyên Chẩn, Phong Điền, Phi Tuyết ở bên cạnh quét rác.
Mà Tử Yên cũng đang đợi ra sân.
Lúc này Đát Từ người mặc áo bào đen, cầm trường kiếm trong tay từ đằng xa bay tới!
Không sai! Là bay tới!
Mọi người nhìn về phía khuôn mặt non nớt của Đát Từ, lập tức hít sâu một hơi! Tên này mới bao nhiêu tuổi, hiện tại đã biết bay rồi???
Mập mạp đều trợn tròn mắt, mình không phải bị hoa mắt chứ.
Mới lớn như thế đã là Kiếm Hoàng? Lại cho chút thời gian, Thái Kinh không phải lại xuất hiện thêm một tên Kiếm Đế sao?
Dạ Côn là cố ý làm như vậy, cũng là hôm nay lâm thời cải biến, chủ yếu là muốn chấn nhiếp, người nào cần chấn nhiếp thì chấn nhiếp người nấy.
Bất quá khi bọn đệ đệ biết Đát Từ có thực lực như vậy, đều hết sức kinh ngạc, rất tò mò Đông Tứ và Đát Từ tại sao phải làm tôi tớ cho đại ca.
Đông Tứ và Đát Từ đã nói, tôi tớ cái gì đều không quan trọng, quan trọng là có thể đi theo thiếu gia học tập cỗ ưu tú kia.
Mọi người liền hiểu rõ, nguyên lai hai người kia là tới học trang bức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận