Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 679: Mẹ Vợ Tới

- Có một đám người đột nhiên xuất hiện ở Tố gia, bọn họ dám xuống tay với Thánh Điện, coi trời bằng vung... ngưu bức nha.
Dạ Côn cảm thán một tiếng, nếu mình cũng có thể không thèm đếm xỉa như thế liền tốt, nhưng điều kiện tiên quyết phải là cô nhi mới được.
Hoa Sa La từ tốn nói:
- Không phải Tố gia ngưu bức, mà là những người tới Tố gia ngưu bức.
- Làm sao lại ngưu bức? Không phải Tố gia là lão đại Thiên Khiếu sao?
- Xem ra gia gia ngươi cũng không có nói cho ngươi biết chuyện ở Thiên Khiếu.
- Thiên Khiếu cũng xảy ra chuyện?
- Đúng vậy, trước đó Thiên Khiếu xuất hiện một đám người, những người này danh xưng Thiên Phạt, quét ngang toàn bộ gia tộc Thiên Khiếu, cuối cùng mới đi Tố gia... Tố gia không phải là đối thủ, nghe nói Điện Chủ đều chết ở trong Tố gia.
- Những người kia là ai? Đột nhiên xuất hiện sao?
Dạ Côn hoang mang không thôi, đây cũng quá ngưu bức đi, quét ngang toàn bộ Thiên Khiếu.
Hoa Sa La nhẹ gật đầu:
- Đúng là đột nhiên xuất hiện, không ai biết bọn họ đến từ nơi nào.
- Hình dạng thế nào?
- Những người gặp qua bọn họ trên cơ bản đều đã chết, bây giờ còn ở tại Tố gia, cho tới bây giờ vẫn chưa từng đi ra, dĩ nhiên cũng có người muốn đến xem, nhưng đều một đi không trở lại.
Dạ Côn nhẹ nhẹ thở dài một hơi:
- Thiên Phạt này sẽ không phải là những người kia chứ?
- Hẳn không phải, tác phong làm việc không đúng, Thiên Phạt rất kiêu ngạo.
- Cũng đúng.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, biểu thị đồng ý, lại không có liên tưởng đến cha vợ của mình.
- Đúng rồi, khi nãy ta mới từ Thiên La Viện trở về, Thương Minh sắp tỉnh.
- Chuyện tốt.
Hoa Sa La nói nhỏ một tiếng.
Dạ Côn nhíu chặt lông mày, lập tức cười nói:
- Thương Minh tỉnh lại cũng rất tốt, đều phát sinh cùng một ngày như vậy.
- Có lẽ đây chính là thiên ý đi.
- Đại bá ta trúng một chưởng chết rồi, mà Thương Minh trúng một chưởng, không chỉ không chết, thế mà còn có thể tỉnh, đây cũng quá khiến người khó hiểu đi.
- Dạ công tử muốn biểu đạt cái gì?
Hoa Sa La bình tĩnh hỏi.
- Không muốn biểu đạt cái gì, chỉ là muốn biểu đạt hoang mang trong lòng mà thôi.
Hoa Sa La hít vào một hơi:
- Dạ công tử, hôm nay bản hoàng có hơi mệt mỏi, mời trở về đi.
- Được... nữ hoàng đại nhân nghỉ ngơi thật tốt, chú ý thân thể, kế tiếp còn cần nữ hoàng đại nhân trợ giúp.
Dạ Côn đứng dậy chắp tay, lập tức quay người rời đi.
Hoa Sa La chống đỡ cái trán, nhẹ nhẹ xoa.
Đi ra Thỉnh Nhạc Phường, Dạ Côn nhíu chặt lông mày, vốn cho là Nguyên Tôn Kiếm Đế chết đi, sẽ được an tĩnh một đoạn thời gian, kết quả ngàn vạn không nghĩ tới, căn bản không có chuyện như vậy.
Xem ra chỉ có thủ tiêu toàn bộ đám người kia, mình mới có thể thanh tịnh, bằng không thì đừng suy nghĩ...
Nhìn bọn nhỏ trên đường ồn ào, Dạ Côn đều nhớ tới khi còn bé chơi cùng đệ đệ, khi đó cái rắm cũng không cần nghĩ, rất dễ chịu.
Mang theo cảm thán, Dạ Côn trở về phủ đệ, nhất định phải nghĩ biện pháp... bóp nát bọn chúng.
Vừa đi vào phủ đệ, Dạ Côn đã nhìn thấy trong hành lang có ba người đang ngồi, bầu không khí tựa hồ có chút quái dị.
Lúc Dạ Côn thấy rõ ràng một người khác, liền choáng váng.
Mẹ vợ đến rồi!!!
Mẫu thân Mộ Nhi thế mà tới Thái Kinh, thậm chí còn tìm tận nhà!
Chẳng lẽ là bởi vì???
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng thấy nhi tử trở về, cũng nhẹ nhàng thở ra, thông gia tựa hồ không dễ nói chuyện, xụ mặt, dáng vẻ rất không cao hứng, một bộ tới hưng sư vấn tội.
- Mẹ vợ, sao ngài lại tới đây, phải nói với con một tiếng chứ, ta cũng tiện đi đón ngài.
Dạ Côn biết, dưới tình huống bình thường, mẹ vợ sẽ không đi ra, trừ phi đã xảy ra chuyện.
Thế nhưng hiện tại Mộ Nhi cũng xem như đã xảy ra chuyện.
Liên Hàn trầm giọng nói ra:
- Dạ Côn, Mộ Nhi đi đâu rồi?
Dạ Côn lập tức cứng đờ, thật là đến tìm Mộ Nhi.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng cũng rất xấu hổ, giảng đạo lý, Mộ Nhi tới Dạ gia, nhất định phải bảo đảm Mộ Nhi an toàn.
Thế nhưng hiện tại Mộ Nhi, bị mộ người cha vợ khác của Dạ Côn bắt cóc...
Dạ Côn không khỏi nhớ tới giấc mơ lúc trước của mình, mơ thấy hai cha vợ choảng nhau.
Chẳng lẽ đây chính là nguồn gốc hay sao?
Trời ạ... Côn ca còn rất nhiều chuyện chưa có giải quyết hết, hiện tại việc nhà cũng bạo phát theo...
Cha vợ ngươi mang theo bọn Ly Nhi là được rồi, làm sao ngay cả Mộ Nhi cũng mang đi, cha Mộ Nhi cũng không dễ trêu a.
Liên Hàn thấy Dạ Côn ấp úng, liền chất vấn:
- Có phải Mộ Nhi xảy ra chuyện rồi hay không!
Liên Hàn ngày thường có thể cảm giác được khí tức của nữ nhi, thế nhưng đoạn thời gian gần đây, khí tức Mộ Nhi đột nhiên không thấy... phảng phất bị người che đậy lại.
Lúc đầu còn tưởng rằng Mộ Nhi nổi tính tình trẻ con, cố ý ẩn giấu khí tức đi.
Thế nhưng qua nhiều ngày như vậy, vẫn không có cảm giác được.
Cho nên Liên Hàn liền chạy ra, tới Dạ gia ở huyện Thái Tây... thế nhưng bên trong không có một ai, chuyện này khiến Liên Hàn rất lo lắng.
Trực tiếp tìm tới Thái Kinh bên này, thế nhưng trong nhà cũng không có bất kỳ ai, Mộ Nhi cũng không có ở đây.
Cho nên Liên Hàn dám chắc, nữ nhi của mình nhất định dẵ xảy ra chuyện!
Ầm!
Liên Hàn hung hăng vỗ bàn một cái, lạnh giọng khẽ kêu:
- Dạ Côn! Ngươi giấu nữ nhi bảo bối của ta ở nơi nào rồi?!
Thấy mẹ vợ nổi bão, Dạ Côn cũng rất bất đắc dĩ, chuyện này nên giải thích thế nào mới tốt, giải quyết không tốt, hai nhà đều sẽ đánh nhau.
Đông Môn Mộng một bên cười nói:
- Thông gia, trước đừng nóng giận, Mộ Nhi không có chuyện gì.
Liên Hàn tức giận, trong lòng lo lắng gần chết.
Dạ Minh cũng ở bên cạnh cười nói:
- Thông gia, tiểu hài tử náo chút mâu thuẫn, không cần lo lắng.
- Dạ Côn! Ta muốn ngươi nói!
Liên Hàn chăm chú nhìn Dạ Côn, chất vấn.
Dạ Côn biết chuyện này không gạt được, mang theo nụ cười đi đến trước mặt mẹ vợ:
- Ngồi xuống trước, con chậm rãi nói cho ngài nghe.
- Được, nếu ngươi dám khi dễ nữ nhi của ta, xem ta thu thập ngươi như thế nào!
Liên Hàn thả ra ngoan thoại.
- Làm sao lại thế, con yêu thương Mộ Nhi còn không hết nữa là.
Dạ Côn cười nói, mà Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng ngồi ở bên cạnh không nói, cũng có thể hiểu được lòng mẹ thương con, nếu như Côn Côn nhà mình không thấy, nhất định sẽ càng nổi nóng hơn.
Liên Hàn trầm giọng nói ra:
- Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta, nói đi.
- Chuyện là như thế này, là phụ thân của Ly Nhi dẫn các nàng về nhà chơi mấy ngày.
Dạ Côn cũng không phải tiểu hài tử, làm sao có thể hy vọng nhìn thấy hai cha vợ đánh lên, muốn trả thù cũng không nên trả thù như thế a, nếu như kéo cừu hận, đó chính là nhược trí...
Liên Hàn nhíu lại mày ngài, thấp giọng hỏi:
- Phụ thân Ly Nhi cùng dẫn theo Mộ Nhi về nhà mấy ngày?
- Đúng vậy, phụ thân Ly Nhi không ngại.
- Ý của ngươi là ta ngại?
Dạ Côn:......
Mẹ vợ thật khó đối phó a.
- Nào có, con không phải có ý này, phụ thân Ly Nhi biết chúng con có hài tử, cho nên liền dẫn các nàng trở về ở vài ngày, mấy ngày nữa sẽ trở lại, cho nên ngài cứ yên tâm, nếu như các nàng thật không thấy, con còn có thể như thế bình tĩnh sao?
Nghe Dạ Côn nói, Liên Hàn cảm thấy cũng có chút đạo lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận