Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 951: Cô Nương Ăn Mặc Thật Mát Mẻ

Chỉ thấy người tới thương tích đầy mình, bộ dáng thoạt nhìn rất thảm, thế nhưng nếu như quan sát tỉ mỉ, mấy vết thương này đều là bị thương ngoài da, ánh mắt người này vẫn lộ ra một cỗ gian xảo.
Nhưng khuôn mặt thanh tú lại mang đến cho người ta một loại ấn tượng không tồi, cảm giác không giống như là người xấu.
Từ khí tức người đó tán phát, thực lực đại khái tại Kiếm Tông, mà người phía sau rõ ràng là Kiếm Tông đỉnh phong, đánh không lại cũng là chuyện bình thường.
- Cứu mạng. . . cứu mạng. . . tỷ tỷ. . . cứu mạng a.
Khiến đám người Dạ Côn không nghĩ tới chính là, nam nhân này xông lại, thế mà hướng phía Uyển Nhiên cầu cứu.
Chuyện này khiến Uyển Nhiên có chút thất thần.
Bất quá người này cũng có chỗ thông minh, biết lợi dụng mỹ mạo của mình.
- Tặc nhân! Còn chạy! ! !
Chỉ nghe nơi xa truyền đến âm thanh khẽ kêu, khí tức mênh mông lập tức xông thẳng vào mặt, rõ ràng là muốn trấn trụ tất cả mọi người.
Nhìn người đằng sau tới, lại là một cô nương, thật không ngờ.
Hơn nữa. . . nữ nhân này ăn mặc có hơi. . . có hơi không bị cản trở, Dạ Côn cảm thấy chỉ có nữ nhân đời trước mới ăn mặc như vậy.
Đây là một bộ giáp da liền thân, chỉ che nơi cần che, còn những nơi khác đều là lộ thiên.
Tóc đuôi ngựa của cô nương này rất dài, chẳng qua là ánh mắt mang theo hàn khí, hình thành sự chênh lệch rõ ràng với dáng người nóng bỏng.
Ngay cả Dạ Tần cũng phải thất thần, ăn mặc như thế thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, quá hưng phấn! ! !
Còn có Đấu Phù Thế cùng Thực Cốt, đều nhìn ngây người. . . ăn mặc quá lạnh nha.
Lúc này Uyển Nhiên cũng nhìn ngây người, thậm chí mặt đỏ rần, nữ tử sao có thể mặc như vậy. . . quá lớn mật.
- Cứu mạng a! ! !
Nam tử trông thấy mấy người trước mặt đều si ngốc, nhịn không được hô to, đừng nhìn nữ nhân này ăn mặc mát mẻ, thế nhưng ra tay phi thường hung ác.
Quả nhiên, một tiếng cứu mạng này khiến mọi người lấy lại tinh thần, thật đúng là mất hứng, làm hỏng chuyện tốt của chúng ta.
- Ây. . . ách. . . hai vị có chuyện gì không?
Dạ Côn ho nhẹ một tiếng, che giấu sự ngại ngùng.
Nữ tử phía sau duỗi hai tay, ủi ủi, rất có lễ phép.
- Các vị, ta gọi Song Song, đang truy bắt người này.
Ai nha, Song Song, cái tên rất hay.
- "Nguyên lai là song Song cô nương, khổ cực rồi.
Dạ Côn đường đường chính chính nhìn Song Song, mà Dạ Tần không có, ánh mắt nhìn về nơi khác.
Thực Cốt cũng giống như vậy, tròng mắt thỉnh thoảng nhìn lén một thoáng, trước đó còn chững chạc đàng hoàng nói mình không thích nữ nhân, hiện tại nhìn thấy, mẹ a, thật là thơm.
- Đừng để bị lừa, người này hung tàn vô cùng, giết cả nhà của ta, hiện tại ngay cả ta đều không buông tha. . . đừng bị nàng lừa.
Nam tử trực tiếp quỳ ở trong hư không, lộn nhào bò tới chỗ Uyển Nhiên.
Dạ Côn nhíu chặt lông mày, trực tiếp đạp vào lưng nam tử một cước, trầm giọng hỏi:
- Ngươi làm gì?
- A. . . đại ca. . . ngươi đạp ta làm gì. . .
- Ngươi bò chỗ nào đấy.
- Ta. . . ta có bò chỗ nào đâu, chẳng qua là đang cầu mệnh.
Nam tử thống khổ chảy nước mắt, vô cùng thê thảm.
Song Song cũng không có giải thích, chắp tay nói ra:
- Các vị, người này muốn chạy đến Võ Thành Bảo trốn tránh tội ác của mình.
- Ta không có. . . ngươi nói bậy!
Nam tử ngụy biện nói, cúi đầu, mắt sáng lên vẻ ngoan độc.
Chỉ thấy nam nhân bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Dạ Côn, trong tay ngưng kết ra một thanh trường kiếm gác ở trên cổ Dạ Côn, cười nói:
- Tới. . . nếu ngươi dám đến, ta liền giết hắn! ! !
Côn ca lúc nào bị người dùng đao uy hiếp, hôm nay thật đúng là lần đầu tiên.
- Kim Nguyên Lượng! Còn dám đả thương người, ngươi sẽ bị chém thành muôn mảnh! ! !
Song Song khẽ kêu một tiếng, khí tức toàn diện áp chế Kim Nguyên Lượng.
- Cho dù lão tử chết, cũng phải lôi kéo bọn hắn làm đệm lưng, đều là ác bà nương ngươi làm hại! ! !
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng:
- Ngươi có thể nói nhỏ một chút hay không, cứ phải gào to ở bên tai ta, cô nương kia có thể nghe thấy mà.
- Tên đầu trọc chết tiệt ngươi hô cái gì, lão tử không có bảo ngươi nói chuyện! ! !
Sau khi nói xong, Kim Nguyên Lượng thế mà còn dùng tay đập vào đầu Dạ Côn.
Đám người Dạ Tần đã ngây ngốc, tên Kim Nguyên Lượng này. . . thế mà làm ra hành động khủng bố như thế.
Không chỉ mắng chửi người, còn đánh vào đầu ...
Côn ca cũng là lần đầu tiên bị đánh, loại tư vị này. . . đúng là bạo tạc ở trong lòng.
Nguyên bản bầu trời sáng ngời dần dần ảm đạm xuống, khí tức cuồng bạo ngưng tụ trong không khí.
Kim Nguyên Lượng nuốt một ngụm nước bọt, không có ngờ nữ nhân này lại cường hãn như thế.
- Ngươi còn dám uy hiếp ta, ta liền giết tên đầu trọc này trước! ! !
Kim Nguyên Lượng cũng không nhìn thấy sắc mặt Dạ Côn dữ tợn, thế nhưng Song Song nhìn thấy, rất muốn nhắc nhở Kim Nguyên Lượng một chút, hiện tại ngươi đang uy hiếp một ác ma.
Oanh! ! !
Lôi điện tề minh, khiến cho Kim Nguyên Lượng giật nảy mình.
- Xú nữ nhân, ngươi uy hiếp ta đúng không! Ta trước hết giết một người làm nóng! ! !
Kim Nguyên Lượng thật sự xuống tay, trường kiếm trong tay cắt xuống.
Cảm giác đầu trọc đã bị giết, Kim Nguyên Lượng lên tiếng cười lớn:
- Xú nữ nhân, có phải bị sợ choáng váng rồi hay không?
Song Song quả thật bị sợ choáng váng, tên đầu trọc trước mắt này dữ tợn lên thật đáng sợ, vẫn nên cách hắn xa một chút thì tốt hơn.
Kim Nguyên Lượng nhìn thấy Song Song thế mà lui lại, cảm giác kế hoạch của mình có hiệu quả.
- Mau cút! ! ! Bằng không ta sẽ đại khai sát giới! ! !
Kim Nguyên Lượng lên tiếng quát, bỗng nhiên có chút nghi ngờ, tên đầu trọc này không phải đã chết rồi sao? Làm sao còn đứng ở phía trước không nhúc nhích.
Cầm lấy mũi kiếm, Kim Nguyên Lượng thọc lưng Dạ Côn:
- Chết phải có bộ dáng của chết.
Dạ Côn chậm rãi xoay người, mặt đều sắp vặn vẹo thành bánh quai chèo.
Dạ Tần thầm nghĩ không tốt, tranh thủ thời gian lôi kéo Uyển Nhiên nhanh chóng rời đi, Đấu Phù Thế cùng Thực Cốt thấy thế, cũng lập tức rời đi. . . hiện tại Dạ Côn sắp nổi khùng rồi.
Mà Kim Nguyên Lượng đứng tại chỗ bị dọa, nhìn người xung quanh một chút, yếu ớt hô:
- Cứu mạng. . .
Hôm nay cho dù Thiên Vương lão tử tới, cũng không thể ngăn cản Côn ca.
- Đại ca. . . ta sai rồi.
Đối mặt với Dạ Côn dữ tợn, Kim Nguyên Lượng rất sợ hãi, cảm giác tựa như trông thấy phụ thân nổi giận, chuẩn bị chùy mình.
Ba thanh kiếm của Côn ca bỗng nhiên lao ra, Long khải trong nháy mắt xuất hiện ở trên thân thể.
Dạ Côn âm u nói ra:
- Ta sẽ trịnh trọng tiễn ngươi một đoạn! ! !
- Không. . .
Rầm rầm rầm ...
Chỉ thấy Dạ Côn bên này sấm sét vang dội, bên trong đủ loại hào quang còn kẹp lấy quyền phong mãnh liệt, kéo dài suốt thời gian uống cạn chung trà, khí tức kinh khủng này mới dần dần khôi phục yên tĩnh.
Mây đen dần dần tản ra, đại địa lần nữa được chiếu sáng, Côn ca vẫn là Côn ca lúc trước.
- Uy, các ngươi chạy xa như vậy làm gì.
Dạ Côn vỗ vỗ hai tay, đánh thật thoải mái a.
Mọi người cười khan một tiếng, vừa rồi ngươi nổi khùng đi, không xa cách một chút, bị văng trúng thì biết làm sao bây giờ.
Song Song chợt phát hiện mình nhìn không thấu tên đầu trọc này, thực lực khẳng định ở trên mình, thực lực vừa rồi tán phát ra quá kinh khủng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận