Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 372: Là Tên Trọc

- Thế nhưng...
Diệp Hoa lạnh nhạt nói ra.
Thanh Quân nghe thấy hai từ thế nhưng, nguyên bản trái tim thả xuống lại đập nhanh hơn.
- Bản tôn rất tán thành, thế nhưng Lưu Nhi gần đây say mê một tên nam tử khác, biết làm thế nào.
Thanh Quân cả người đều bối rối, kỳ thật quan hệ với Diệp Lưu chỉ là không tệ, coi như bằng hữu, ở trong lòng Thanh Quân, cảm giác mình có thể thành công.
Tựa hồ Diệp Lưu đối với mình cũng có hảo cảm, nhưng nghe thấy câu này, Thanh Quân hoàn toàn không bình tĩnh lại được.
Lưu Nhi thế mà mê luyến nam tử khác, chuyện này sao có thể?
Lấy tính cách kia của Lưu Nhi, làm sao có thể mê luyến nam nhân khác?
Cũng chỉ có nam nhân khác mê luyến Ly Nhi mới phải.
- Lão tôn thượng, có phải có hiểu lầm gì đó không?
Thanh Quân nhịn không được hỏi, Diệp Lưu không phải loại người như vậy.
- Không có có hiểu lầm, vì chuyện này, cha con chúng ta huyên náo tối mày tối mặt, đối phương còn là một tên đầu trọc... đầu hói...
Phốc!
Thanh Quân kém chút phun ra một ngụm lão huyết, Lưu Nhi thế mà ưa thích một tên hói! Không có khả năng! Đây tuyệt đối không thể nào!
Lấy nhan sắc của mình, sao có thể bại bởi một tên nam nhân hói đầu được!
- Haiz, bản tôn cũng rất đau đầu với Lưu Nhi, nguyên bản các ngươi rất tương xứng.
Thanh Quân đột nhiên chắp tay nói ra:
- Lão tôn thượng, ta có thể làm chút gì đó không?
- Có lẽ Lưu Nhi là bị mê chặt, ngươi đi qua khuyên nhủ, nếu như thành công, vậy tất cả đều vui vẻ, đương nhiên... nếu thuận tiện xử lý tên đầu trọc kia luôn cũng được.
Nghe thấy còn có cơ hội, Thanh Quân trực tiếp đồng ý:
- Vâng! Lão tôn thượng, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng!
- Tốt nhất là như thế, cũng đừng làm bản tôn thất vọng! Ngụy Thường, dẫn y đi...
Chỉ thấy bên cạnh đột nhiên xuất hiện vòng xoáy màu đen, Ngụy Thường từ bên trong đi ra, cung kính nói ra:
- Vâng, lão tôn thượng.
Nhìn hai người tan biến.
Diệp Hoa nhíu mày, thật muốn đi xem màn kịch này, nếu quả thật có tình cảm liền tốt, nhưng nếu như chẳng qua là do tên Thanh Quân kia đơn phương, vậy liền không thú vị.
Ngụy Thường trực tiếp dẫn Thanh Quân tới Thái Kinh... cửa nhà Dạ gia.
- Ngay ở chỗ này mặt, ngươi tự xử lý đi.
Nói xong Ngụy Thường liền biến mất.
Thanh Quân nhìn trước mặt phủ đệ, Dạ phủ!
Cũng muốn nhìn thử một chút, là tên đầu trọc như thế nào, thế mà có thể lừa Diệp Lưu.
Lúc này Côn ca đang ngủ, hoàn toàn không biết tình địch đã giết tới cửa.
- Đại ca, đại sự không xong.
Dạ Côn:......
Từ khi Côn ca xuất đạo đến nay, nghe được nhiều nhất chính là đại sự không xong...
Ngươi nói có sốt ruột hay không, hơn nữa con hô vào lúc sáng sớm như thế.
Ngay cả Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi bên cạnh đều không còn gì để nói.
- Lại thế nào...
- Đại ca, bên ngoài mới vừa tới một người... nói là... nói là...
- Nói gì?
Dạ Côn đều phục.
- Nói là tình nhân cũ của Lưu Nhi tẩu tẩu...
Dạ Côn nằm ở trên giường lập tức mở mắt, Diệp Ly cũng giống như vậy, liền Nhan Mộ Nhi cũng thế...
Ba người liếc nhau, lập tức đứng dậy mặc quần áo vào.
- Ly Nhi, nàng lại gạt ta...
Dạ Côn nhịn không được nói ra, thê tử của mình chính là nữ lừa đảo a.
- Không phải ta, là Lưu Nhi lừa ngươi.
- Há, đúng, là Lưu Nhi, quả nhiên vẫn gạt ta, còn chưa xuất giá đâu! Liền giết tới một tên nhân tình, Ly Nhi nàng có tình nhân cũ hay không?
Diệp Ly trực tiếp nện cho Dạ Côn một thoáng, thế mà vu oan ta...
Đêm qua Diệp Ly còn đang suy nghĩ, trước đó không phải muội muội nói cùng một nam hài ở một chỗ sao... hình như còn có chút ý tứ kia.
Nhìn hiện tại, đều đã tìm tới cửa.
Dạ Côn đột nhiên dừng bước, hướng phía Diệp Ly nói ra:
- Sẽ không phải phụ thân nàng an bài đấy chứ?
- Có lẽ vậy.
Diệp Ly nhẹ gật đầu, ngoại trừ phụ thân có thể an bài chuyện như vậy, chỉ sợ không có người khác.
- Phụ thân nàng hành động quá nhanh, hiện tại chúng ta không chỉ phải đối mặt với địch nhân, còn phải đối mặt với phụ thân nàng.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.
Diệp Ly mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, ôm bả vai Dạ Côn cười nói:
- Phu quân, người ta rất khó cưới đó ~
- Thôi đi, đều cưới tới tay.
- Hừ ~
Nhan Mộ Nhi bên cạnh nghe thấy thế giống như lạc vào trong sương mù.
Tới hành lang, Dạ Côn nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, mặc dù chỉ là cái bóng lưng, nhưng Dạ Côn cảm thấy... hẳn là một tên đại soái.
Mà Diệp Lưu ngồi bên cạnh, bộ dáng rất bình tĩnh.
- Ngươi là ai?
Biết là cha vợ phái tới quấy rối, Dạ Côn cũng rất hung hăng càn quấy.
Lúc này Thanh Quân quay đầu nhìn về phía Dạ Côn.
Quả nhiên là đầu trọc! Mặc dù tướng mạo vẫn được, nhưng cái đầu kia vẫn trọc lốc
- Lưu Nhi, ta tới tìm ngươi.
Thanh Quân chẳng qua là liếc mắt nhìn Dạ Côn, lập tức hướng phía Diệp Lưu cười nói.
Nhưng mà Diệp Lưu chỉ nhẹ nói ra:
- Ừm, biết.
Bọn người Dạ Tần rất tò mò, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Chỉ thấy Dạ Côn ngồi ở bên cạnh, lên tiếng hô:
- Lưu Nhi, rót chén trà cho ta.
Mẹ kiếp, lão tử hôm nay không tức chết ngươi!
Thế mà chạy đến nhà Côn ca ta làm càn!
Nguyên Chẩn Phong Điền, thất thần làm gì, còn không phối hợp?!
Diệp Lưu còn không biết ý của Dạ Côn, thỏa mãn tâm lý biến thái của tỷ phu.
Cho nên rất khéo léo đi đến bên cạnh, rót một chén trà cho Dạ Côn, mà Dạ Côn lại... bắt chéo hai chân, còn run lên...
Thấy thế Diệp Ly đều muốn nói nói, nam hài tử không thể run chân.
Thanh Quân chăm chú nhìn Dạ Côn, còn nhìn động tác của Diệp Lưu, thực sự không hiểu đây là vì sao?
Tên đầu trọc này thoạt nhìn giống như mấy tên du thủ du thực ngoài chợ, hung hăng càn quấy đến cực hạn.
Mà Diệp Lưu trong ấn tượng chính là nữ hài phi thường lạnh lùng, nhưng mà nữ hài như thế lại pha trà rót nước cho hắn.
Còn có nữ hài ngồi bên cạnh tên đầu trọc kia là ai, tại sao dáng dấp lại giống Lưu Nhi như thế.
Đoán chừng Thanh Quân còn không biết Diệp Lưu có một người tỷ tỷ.
Dạ Côn tiếp nhận trà Diệp Lưu đưa tới, từ tốn nói:
- Không sai, vẫn tính nghe lời.
Diệp Lưu cười cười, dứt khoát an vị ở bên cạnh Dạ Côn.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền vô cùng cảm thán, nhìn Côn ca xem. Đây mới gọi là nam nhân.
Nhìn lại Tần ca một chút? Đang châm trà cho thê tử...
Đây quả thực là một trời một vực...
Dạ Côn nhấp một miếng, để ly trà trong lòng bàn tay, Diệp Lưu rất hiểu chuyện, nhận lấy để lên bàn, bộ dáng kia phi thường thuần thục.
Dạ Côn cho Nguyên Chẩn một cái ánh mắt.
Nguyên Chẩn lập tức vỗ bàn quát:
- Mẹ nó! Ngươi là ai, dám đến nhà Côn ca gây rối?!
Phong Điền rất hiểu, cũng bày biện bộ dáng nói ra:
- Ngươi không ở Thái Kinh hỏi thăm một chút danh hiệu của Côn ca, ngươi tưởng đây là chỗ nào?
Thanh Quân chăm chú nhìn Diệp Lưu, trầm giọng nói ra:
- Diệp Lưu, có phải ngươi đang giận ta không?
- Thanh Quân, mặc dù không biết vì sao ngươi lại chạy tới nơi này, nhưng ta muốn nói với ngươi một chuyện, người đừng quá hiểu lầm.
Diệp Lưu từ tốn nói, mặc dù nhận biết Thanh Quân, nhưng cũng chỉ là tán thưởng mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận