Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 346: Tuyệt Thiên Nhận Đại Ca

Quản gia sửng sốt một chút, trong lòng xuất hiện một dòng nước ấm:
- Lão gia, vị trí của ngươi càng ngày càng cao, trong lòng rất mệt mỏi phải không?
Ba Đài nghe xong cười cười, đứng dậy, đỡ quản gia ngồi trên ghế:
- Đúng vậy, vị trí càng ngày càng cao, sự tình cũng càng ngày càng nhiều, lòng người cũng càng ngày càng phức tạp.
- Vẫn là tháng ngày ở huyện Thái Tây tốt.
Quản gia không khỏi nói ra.
- Đúng vậy, tháng ngày ở huyện Thái Tây, là khoảng thời gian an ổn nhất đời ta, có thể nhìn Uyển Thanh lớn lên."
Nói đến Ba Uyển Thanh, quản gia liền mang theo tiếc nuối nói ra:
- Nếu như Uyển Thanh trực tiếp gả cho Dạ Tần thì tốt rồi, cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy.
- Chuyện này đừng nhắc lại, việc đã đến nước này.
Nói đến đây, vẻ mặt Ba Đài liền không tốt.
Quản gia cũng biết lắm mồm, đứng dậy áy náy nói ra:
- Lão gia, là ta lắm mồm.
- Không có việc gì, ban đêm thu xếp một chút, chúng ta uống rượu.
- Hiếm khi lão gia có nhã hứng, ta liền đi an bài.
- Đi đi.
Nhìn dáng vẻ cao hứng của quản gia, khóe miệng Ba Đài nở một nụ cười, loại nụ cười này Ba Đài đã thật lâu không có lộ ra.
Thế nhưng khiến Ba Đài không nghĩ tới chính là, quản gia một đi không trở lại, tối hôm đó chú định phải cô độc uống rượu.
Sắc trời dần dần ảm đạm xuống, Hồng Mụ ngồi ở trên thượng tầng hoa lâu, một người áo đen bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh.
- Giải quyết xong chưa?
- Ngươi để một tên Kiếm Đế như ta đi đưa tin còn chưa tính, còn phái ta đi giết một người bình thường, rốt cuộc ta đang làm gì? Ngươi đến cùng đang làm gì? Rất thú vị ư? Không thể giao nhiệm vụ nào khó hơn sao?
Ngữ khí người áo đen rất không vui, nổi giận với tú bà trước mặt.
Hồng Mụ khẽ thở dài một tiếng:
- Đã ngươi mong muốn nhiệm vụ độ khó cao, vậy quả thật có một cái.
- Ồ? Thật có? Không gạt ta?
- Là thật có, bất quá tại Thái Kinh.
- Không có việc gì! Muốn đi giết Thánh Nhân sao? Nhiệm vụ này có chút khó, chỉ sợ ta cần chuẩn bị mấy chục năm mới được.
Hồng Mụ:......
- Không phải bảo ngươi đi giết Thánh Nhân, đi giết người khác.
Người áo đen vỗ vỗ ngực:
- Ngươi phải nói sớm chứ, dọa lão tử nhảy một hồi, đối phương là ai?
- Quét rác.
Không khí cũng có thể cảm giác được người áo đen muốn phát cáu.
- Nhưng tên quét rác này ở bên trong Dạ gia, mà nhiệm vụ của ngươi chính là dưới tình huống không kinh động bất kỳ ai, giết chết tên quét rác này.
Nghe thấy như thế, người áo đen cảm giác không tệ, dù sao cũng là đến Dạ gia, mạnh hơn chuyện đi đưa tin với giết người thường nhiều.
Nói không chừng đưa tới Dạ gia chủ ý, liền có thể đại chiến một trận, ngẫm lại quả thật rất kích thích.
- Không đúng, tại sao phải đi giết một tên quét rác Dạ gia.
- Liền là cho Dạ gia một cái cảnh cáo.
- Hiểu rồi, yên tâm đi, chuyện này cam đoan an bài thỏa đáng.
Hồng Mụ nghiêm túc nói ra:
- Đừng quan tâm những chuyện khác, giết người xong phải tranh thủ thời gian trở về, biết không.
- Nói nhiều như vậy, ta đi đây.
Lời vừa mới dứt âm, người áo đen liền tan biến trong phòng.
Lúc này Dạ Côn đang ăn tối, trên bàn cơm ngồi đầy người, Đông Tứ và Đát Từ cũng tại, liền Phi Tuyết quét rác cũng đang cùng ăn cơm.
Mà tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Tuyệt Thiên ăn cơm, con hàng này rõ ràng nói ăn trưa xong đi, hiện tại còn cọ luôn cơm tối.
Quả thật muốn xem nơi này là nhà mình.
- Ly Nhi, trong nhà của chúng ta còn phòng trống nào không?
Dạ Côn nói xong dưới bàn giật giật y phục Diệp Ly.
Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói:
- Phu quân, đã không còn phòng trống.
Dạ Tần đột nhiên nói ra:
- Không có phòng? Không phải chứ, còn rất nhiều mà.
Tần ca đúng là người đàng hoàng, căn bản không biết nói dối.
Dạ Côn rất muốn nện đệ đệ một thoáng, sao ngươi lại thành thật như vậy, không nói sẽ chết sao?
Trong lòng Tuyệt Thiên hừ lạnh, muốn đuổi ta đi, không có cửa đâu, chờ lúc nữa sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút, nứt ra có cảm giác như thế nào.
Chỉ thấy Tuyệt Thiên đột nhiên đứng dậy, dưới ánh mắt tất cả mọi người, đi tới trước mặt Dạ Côn.
- Dạ Côn, ta muốn mời ngươi một chén!
Dạ Côn rất bất ngờ, cái tên này thế mà cầm bầu rượu tới mời rượu...
Nhìn Tuyệt Thiên rót rượu cho mình, bộ dáng thành khẩn kia quả thật rất tuyệt, đám người Diệp Ly biết, Tuyệt Thiên nhất định sẽ không tuỳ tiện như thế, khẳng định có vấn đề, nhưng lại không tìm ra.
Dạ Côn căn bản không sợ Tuyệt Thiên giở trò quỷ gì, rất thản nhiên cầm chén rượu lên:
- Gọi ca.
Mọi người:......
Côn ca chiếm tiện nghi quả thật là nhất lưu.
Đúng là không còn người nào.
Nguyên Chẩn cũng đi theo ồn ào cười nói:
- Đúng đấy, không có lễ phép, mời Côn ca, làm sao cũng phải kêu một tiếng, Côn ca, ta mời ngươi một chén.
Nói xong liền tự mình làm mẫu.
Liệt Cốt tựa hồ rất muốn nhìn thấy Tuyệt Thiên ăn quả đắng:
- Đúng đấy, gọi Côn ca.
Phi Tuyết đột nhiên cũng hùa một câu:
- Gọi Côn ca.
Đợt tiết tấu này mang thật tốt, tất cả mọi người đều ồn ào theo.
Gọi Côn ca... gọi Côn ca...
Tuyệt Thiên rất muốn quất bản thân mình, tại sao mình lại làm như vậy! Tại sao mỗi lần làm như vậy... mình liền rất thảm...
Gọi Côn ca?
Kêu như thế hắn liền uống Liệt Khai Tửu...
Có lẽ vẫn có lời, không lỗ...
- Côn ca, ta mời ngươi một chén!
Xem ra Tuyệt Thiên thật muốn giáo huấn Dạ Côn một chút, bằng không cũng sẽ không hô lên Côn ca.
Phải biết cho tới bây giờ Tuyệt Thiên chưa từng gọi người nào là ca.
Thấy như thế, bọn người Diệp Ly lập tức choáng váng, Tuyệt Thiên đây là không thèm quan tâm nữa rồi.
Dạ Côn đều không nghĩ tới:
- Đến, tiểu đệ... chúng ta cạn một chén.
Diệp Ly, Diệp Lưu, Liệt Cốt biểu lộ là như vậy (ŎдŎ;)
Tuyệt Thiên kém chút giận đến thổ huyết.
Lúc này Liệt Cốt cười to nói:
- Tuyệt Thiên, tiết mục ngươi nhận đại ca khiến cho ta rất kinh ngạc đó.
Tuyệt Thiên:......
Vì nhiệm vụ lão tôn thượng giao, Tuyệt Thiên đã không còn ranh giới, đã sắp nứt ra.
- Đến, đại ca ta uống trước đi!
Chỉ thấy Côn ca ngửa đầu uống sạch.
Tuyệt Thiên thấy tình cảnh như vậy, đột nhiên phát hiện mọi thứ đều đáng giá... nứt ra đi... Côn ca! Không! Tiểu tử thúi!
- Chúc mừng đại ca thu tiểu đệ.
Dạ Tần lập tức hướng phía Dạ Côn mời rượu.
- Ai nha, việc nhỏ, không cần như thế.
Dạ Côn đáp lời, lộ ra dáng vẻ tương đối điệu thấp.
Hiện tại ngươi vui vẻ, ta phải chờ xem lúc nữa ngươi nứt ra như thế nào! Nứt chết ngươi!
Tuyệt Thiên đã rất hài lòng, cầm lấy bầu rượu ngồi ở bên cạnh, đợi đến lúc Dạ Côn phát tác, ha ha ha ha!!!
Đại thù đã báo!
- Hôm nay rất vui vẻ, mọi người không say không về!
Dạ Côn giơ ly rượu lên hô, rất lâu rồi không có náo nhiệt như vậy, mọi người cũng phi thường vui vẻ, đều uống thả cửa.
Tuyệt Thiên không nhanh không chậm uống chút rượu, nhìn Dạ Côn...
Một khắc...
Nửa canh giờ...
Một canh giờ....
Tại sao Dạ Côn không có phản ứng?
Thế mà một chút tình huống đều không có, không thể nào! Liệt Khai Hoàn này là do A Ly làm, thậm chí còn thí nghiệm qua, dược lực không cần bàn cải, chính là thần dược!
Bạn cần đăng nhập để bình luận