Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1069: Nàng Gọi La Sát

Ngồi dậy, Dạ Côn xoa xoa eo...
Mấy ngày nay mém chút chơi gãy cả thắt lưng, mấy nữ nhân điên này thật là...
Nếu như lại thêm nữ hoàng đại nhân, sợ rằng ban đêm sẽ lật thuyền, không sớm thì muộn cũng sẽ tráng niên mất sớm.
- Có chuyện gì thế?
Dạ Côn mở cửa phòng, một mặt kinh ngạc nhìn Dạ Tần.
- Mẫu thân của Thái Tử, Dịch Y Vân chết rồi!
- Hửm? !
Dạ Côn đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Lần trước Hoa Sa La nhắc nhở mình, người được nhắc đến chính là Dịch Y Vân, lúc này nàng ta chết, Dạ Côn sao không kinh ngạc cho
được.
Ngày đó trong chợ đêm, Dạ Côn muốn thăm dò Dịch Y Vân một thoáng, xem nàng có thể gọi ai tới giải quyết, chẳng qua không ngờ gia gia lại phải người tới ngăn cản.
Từ lúc đó, Dạ Côn cảm thấy gia gia hẳn muốn án binh bất động, miễn cho đánh rắn động CỎ...
Ngày thứ hai muốn đi tìm gia gia tâm sự, thế nhưng gia gia không có gặp mình, Dạ Côn càng chắc chắn.
Cộng thêm chuyện xảy ra trên yến tiệc, Dạ Côn đã tin tưởng không nghi ngờ, gia gia cũng đang hoài nghi Dịch Y Vân, muốn truy tìm người sau lưng Dịch Y Vân.
Thế nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, Dịch Y Vân thế mà chết rồi, khả năng lớn nhất chính là giết người diệt khẩu, Dạ Côn nghĩ không ra lý do nào khác.
Mà hiện tại cách Tiết Khánh Nguyên không đến một tháng, trong lúc mấu chốt mẫu thân của Thái Tử chết đi, đối với Thái Kinh mà nói, sẽ
mất hết thể diện.
- Là ai nói?
Dạ Côn ra khỏi phòng tò mò hỏi.
- Là Thánh Hậu truyền tin tức đến, mẫu thân đang ở đại sảnh chờ lấy.
- Ừm, đi qua xem thử.
Tới vào trong đại sảnh, Đông Môn Mộng ngồi yên lặng, trong tay cầm lấy một cái phong thư.
- Mẫu thân.
Dạ Côn chắp tay.
- Thánh Hậu thay mặt lão gia tử xin lỗi, muốn chúng ta trở về.
Đông Môn Mộng từ tốn nói, tựa hồ muốn xem hai đứa con trai có ý kiến gì
Dạ Côn mím môi, Dạ Tần ở bên cạnh cũng không nói gì, đại ca nói gì thì làm đó.
- Mẫu thân, Con cảm thấy vẫn nên chờ một chút đi.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
- Được, đuổi chúng ta đi xong, hiện tại lại gọi chúng ta trở về, nào có chuyện tốt như vậy.
Đông Môn Mộng thở phì phì nói ra.
Dạ Côn nhìn mẫu thân tức giận cười cười.
- Đại ca, tứ bá mẫu chết rồi, Tiết Khánh Nguyên làm sao bây giờ?
Dạ Tần nghi hoặc hỏi.
- Ta cảm thấy cái chết của tứ bá mẫu hẳn sẽ bị giấu giếm, dù sao hiện tại vô luận xảy ra chuyện gì, đều không thể để ảnh hưởng đến Tiết Khánh Nguyên được.
Dạ Côn xem chừng nói ra.
Đông Môn Mộng lạnh nhạt nói:
- Đó là đương nhiên, lão gia tử chắc chắn sẽ lấy đại cục làm trọng.
- Vậy khi nào chúng ta trở lại? Hiện tại vẫn tiếp tục quan sát ư?
- Chờ đi. .. có lẽ đây chỉ vừa mới bắt đầu.
Dạ Côn trầm giọng nói ra, sau khi Dịch Y Vân chết, manh mối nhất thời bị chặt đứt, chỉ có nhìn xem tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Dạ Tần khẽ thở dài, một cái Tiết Khánh Nguyên thật tốt, thế nhưng hiện tại lại kinh hồn táng đảm.
Trong lúc mọi người ở đây nói chuyện với nhau, trước cửa lớn xuất hiện một bóng người.
- Côn Côn, thông gia, đã lâu không gặp.
Thượng Hiền tùy tiện đi vào, nói y lúc trước là hoàng đế Đông U Thành, ai mà tin chứ.
Đông Môn Mộng nhìn Thượng Hiên đi tới, cũng đứng dậy nghênh đón:
- Sao bà thông gia lại không đến, đã lâu rồi không có tâm sự với nàng ấy.
- Lão bà tử nhà ta rất bận rộn, ta nhìn chán liền ra ngoài dạo một chút, hơn nữa, Mê Vụ Sâm Lâm cách đây không xa.
- Cũng đúng, tới tìm phu quân ta sao?
Thượng Hiền cười một cái nói:
- Lần này tới chủ yếu là muốn nhắc nhở một chút, người gây sự ở Thái Kinh, rất có thể chính là người diệt Đông U Thành.
- Cha VỢ, ngài chắc chắn ư?
Dạ Côn nghiêm cẩn hỏi.
- Ách, đây là một loại trực giác của nam nhân.
Trong lòng Đông Môn Mộng nói thầm một tiếng, thế nào là trực giác nam nhân, rõ ràng chính là trực giác thi nhân.
- Dù gì cũng không thể khinh thường, ta từng thua thiệt qua.
Thượng Hiền khẽ thở dài một tiếng, nghĩ đến năm đó cũng hối tiếc không thôi.
Đông Môn Mộng chắp tay nói:
- Tạ ơn thông gia các tri, yên tâm đi. .. Côn Côn đã có đối sách.
Dạ Côn vốn có đối sách, thế nhưng Dịch Y Vân chết đi, đối sách liền vô dụng.
Hiện tại cũng không biết Thái Tử có biết chuyện hay không, Dạ Côn cảm thấy Thái Tử hẳn không biết, Dịch Y Vân sẽ không nói cho con trai mình nghe.
- Nhanh như vậy đã có đối sách, xem ra là ta quá lo lắng.
Thượng Hiên VỖ Vỗ bả vai Dạ Côn, không hổ là con rể, giải quyết vấn đề đều là nhất lưu.
- Cha VỢ, ngài không định cùng một chỗ sao?
Dạ Côn tò mò hỏi, có cha vợ trợ giúp, cũng sẽ không tệ.
Thượng Hiền giang tay ra:
- Thân phận chúng ta đặc thù, không giúp được.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, nếu quả thật để cho cho vợ đi hỗ trợ, vậy hình ảnh sẽ có khiếm khuyết.
Hơn nữa, lần trước đã phiền toái cha vợ một lần, không thể cứ gặp chuyện liền gọi cha vợ đến được.
- Cha VỢ, phía đối phương có ai cần phải chú ý không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Thượng Hiên suy nghĩ một chút, tới lui vài bước, đột nhiên nhớ tới một người:
- Quả thật có một người cần phải chú ý.
- Là ai?
- Một nữ hài tên La Sát.
Thượng Hiền âm u nói ra.
Mọi người nghe xong dùng một chút, Dạ Côn nghiêm túc hỏi:
- Là nữ hài, hay là nữ nhân?
- Chính xác mà nói, hẳn là một tiểu cô nương.
Thượng Hiên bổ sung một câu.
- Nàng có chỗ nào đặc biệt sao?
Dạ Côn nghiêm tiếng hỏi thăm, có thể được cha vợ nói đến, khẳng định có chỗ hơn người.
Thượng Hiên hồi tưởng quá khứ đau đớn, sắc mặt dần dần ngưng trọng lên:
- Côn Côn, nếu như quả thật gặp phải La Sát, nhất định phải cẩn thận, tuy hình dáng của nàng là tiểu nữ hài, nhưng trong lòng của nàng không có sự thương hại, giết người đối với nàng mà nói quá đơn giản, cho dù là giết người của mình.
Nếu như dựa theo cha vợ nói, sợ rằng La Sát đã vạn tuổi.
- Cha vợ, La Sát này có tính là cừu nhân của ngài không?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Thượng Hiền lắc đầu:
- Không, nhưng so với cừu nhân mà nói, La Sát càng khiến người ta không thoải mái.
So với những người khác, Thượng Hiên vẫn tương đối yên tâm Dạ Côn, duy chỉ có La Sát.
- Được, Con biết rồi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, Côn ca từng chết qua một lần, hiện tại biết đạo lý sinh mệnh đáng ngưỡng mộ.
- Ừm, ta về trước, nếu trở về muộn, mẹ vợ ngươi lại nghĩ rằng ta đi hoa lâu chơi.
Lần này Thượng Hiên tới là muốn nhắc nhở.
- Cha vợ, không tâm sự với Mộ Nhi một chút sao?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Lần sau đi. ..
Thượng Hiên phất phất tay rời khỏi phủ đệ.
Nghe thấy đối thủ mạnh mẽ như vậy, Dạ Tần lo lắng nói ra:
- Thái Kinh sẽ không hỗn loạn đấy chứ.
- Có gia gia tọa trấn, sẽ không loạn, dù có, gia gia cũng sẽ giải quyết được.
Dạ Côn thấp giọng nói ra, nhưng nghe cha vợ nói như thế, trong lòng Dạ Côn cũng không chắc chắn.
Lúc này Đông Môn Mộng đột nhiên nói ra:
- Hay là hai đứa con bí mật về Thái Kinh trước đi, quan sát xem thế cục như thế nào?
- Đại ca, mẫu thân nói không sai, chúng ta có thể lén lẻn vào Thái Kinh.
Dạ Tần cảm thấy chuyện này có thể được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận