Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 886: Phụ Mẫu Đến Cầu

Dạ Côn cầm lấy ly rượu cười nói:
- Dạ Côn ta mới đến, không ngờ lại may mắn như vậy, gặp được các ngươi. . . tạ ơn, ly rượu này hẳn là ta mời các ngươi mới phải, uống trước rồi nói.
- Dạ công tử, ta cũng kính ngươi một chén.
Mặc dù Mộc Lưu hơi yếu một chút, thế nhưng lúc này uống rượu cũng là nữ trung hào kiệt, giống như sợ mình không say vậy.
Mà Côn ca đột nhiên lại nghĩ đến một câu thơ, nhìn khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt của Mộc Lưu cười nói.
- Túy tửu giai nhân đào hồng diện, bất vong yên ngữ kiều thái tu ôn nhu.
Lời vừa mới dứt, Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu sững sờ, lập tức càng thẹn thùng hơn.
Rõ ràng là đùa giỡn, nhưng hai vị cô nương lại rất thích bị Côn ca đùa giỡn, ước gì có thêm một chút đùa giỡn mang tính văn nghệ này.
Thấy hai vị cô nương ngại ngùng như thế, Dạ Côn liền ngậm miệng, lại tiếp tục, các nàng khẳng định sẽ ép chết mình.
Trước đó Ly Nhi cùng Mộ Nhi đã làm qua chuyện như vậy, mơ mơ hồ hồ liền bị các nàng cho đẩy ngã, nữ nhân mãnh liệt lên, đều không biết giới tính của mình.
Gia Cát Nhất Cách ngồi ở bên cạnh rất không được tự nhiên, phương thức nói chuyện của người trẻ tuổi, thật không chịu được.
Cho nên Gia Cát Nhất Cách tùy tiện ăn một chút, liền nói muốn ra ngoài đi dạo, tiêu hóa một chút.
Sau khi Gia Cát Nhất Cách đi, Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu cũng không câu nệ nữa, trực tiếp một trái một phải ngồi ở bên cạnh Dạ Côn.
Diễm phúc như thế, chỉ sợ chỉ có Côn ca mới có thể hưởng thụ lấy, có hai vị mỹ nhân Thiên Cung tiếp rượu, nếu cha biết, còn không hâm mộ chết.
- Thanh Thanh, Mộc Lưu, uống ít một chút, sẽ say.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, xem ra hai cô nương này đã quyết tâm muốn "làm thịt"' mình, điên cuồng rót rượu cho mình, kết quả tốt, mình không có quá chén, nếu không thật chơi xong.
- Sẽ không say, hôm nay Dạ công tử có tin vui, chúng ta không say không về.
Gia Cát Thanh đều khuynh đảo ở trong ngực Côn ca, trên người truyền đến dị hương khiến cho Côn ca không cầm lòng được.
Mà Mộc Lưu nhu hòa nói ra:
- Chích nguyện quân tâm tự ngã tâm, định bất phụ tương tư ý.
Dạ Côn tay nhỏ run một cái, kém chút chạy trốn, lời nói này. . . giống như nhắm chuẩn mình rồi vậy.
Trời ạ. . .
Không chống nổi a.
- Dạ công tử, chén rượu này ngươi vẫn chưa có uống, không cho phép đi.
Gia Cát Thanh một bên mềm mại nói ra, mặt đều đỏ đến không được, như như ánh chiều tà, cũng tăng thêm mấy phần đáng yêu.
Dạ Côn cực kỳ bất đắc dĩ, chuyện xấu lần này, đuổi cũng không dám đuổi.
Lại nói, Mộc Lưu say có thể hiểu được, Gia Cát Thanh ngươi mù xem náo nhiệt gì.
Côn ca vẫn còn trẻ, mỹ nhân chỉ có khi muốn mới có thể say, không muốn say, làm sao cũng sẽ không say.
Đây chính là "người không say mà lòng say".
Bình rượu trên bàn càng lúc càng nhiều, cuối cùng hai vị cô nương đều dựa vào Dạ Côn.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, các ngươi tốt xấu gì cũng liên thủ, hiện tại tự uống say, ta còn làm cọng lông.
Không có cách, chỉ có thể dồn dập đưa Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu vào khuê phòng, không biết Mộc Lưu ở chỗ nào, dứt khoát nhét hai vị mỹ nhân lên trên giường.
Nhìn mỹ nhân trên giường, Côn ca đang giao chiến với nội tâm tà ác, nếu hiện tại xông lên, thể xác sẽ được thỏa mãn, nhưng linh hồn lại bị lương tâm khiển trách.
Hơn nữa dưới tình huống này, kia thật không phải nam nhân, nói ra, chỉ sợ cha vợ đều sẽ khinh bỉ mình.
Dù sao nam nhân ra ngoài không tránh khỏi va chạm, nếu như đi, vậy sẽ cô phụ tấm lòng thành của mỹ nhân.
Mẹ kiếp, làm đi!
Có gì phải sợ, hiện tại ta là thần sứ, còn là gia chủ, ngủ với hai cô nương có làm sao.
- Dạ công tử.
Trong lúc Côn ca cởi quần ra một nửa, bên ngoài thế mà vang lên âm thanh của Gia Cát Nhất Cách.
Chuyện này khiến Dạ Côn có chút men say trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhìn quần một chút. . . trời ạ, vừa rồi mình thế mà bị tính cách tà ác chưởng khống!
Tranh thủ thời gian kéo quần rời khỏi khuê phòng.
Gia Cát Nhất Cách thấy Dạ Côn ăn mặc chỉnh tề từ trong nhà đi ra, tựa hồ có chút kinh ngạc.
Dạ Côn thấy Gia Cát Nhất Cách biểu lộ như thế, ta kháo! Ngươi đây là đang khinh bỉ Côn ca, không có động thủ có phải hay không.
Có tin hiện tại lại trở lại phòng, để ngươi chờ ở bên ngoài một đêm.
Kỳ thật Gia Cát Nhất Cách không phải ý tứ này, mặc dù kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn chính là tán thưởng, sắc đẹp trước mắt không hề bị lay động, người trẻ tuổi như thế rất hiếm có a.
Mà Côn ca chỉ muốn nói, nếu ngươi chậm thêm một khắc, sự tình đều đã làm xong.
- Thanh Thanh các nàng đều đã uống say, ta đưa về phòng.
Côn ca rất đàng hoàng, chủ động giải thích một chút, mình sẽ không giậu đổ bìm leo.
Gia Cát Nhất Cách dĩ nhiên sẽ không quấy rầy người trẻ tuổi, cười nói:
- Không sao cả.
Không sao cả? ? ?
Đây là cho phép mình động cháu gái của y sao? Phụ huynh đều cho phép, vậy mình không làm chính là vô pháp vô thiên.
- Tới chính là muốn nói cho ngươi biết, ngày mai xử phạt Chu Tuấn, đồng thời tuyên bố thân phận của ngươi.
- Như thế à, ta biết rồi.
Nghe thấy Chu Tuấn bị xử phạt, tâm tư Dạ Côn hơi tỉnh táo lại, dục vọng biến mất không ít.
Gia Cát Nhất Cách nhíu chặt lông mày, tựa hồ muốn nói lại không thể nói.
- Gia gia có gì cứ nói thẳng.
Dạ Côn nhẹ nói ra, chẳng lẽ là không cho phép mình cùng tôn nữ y lui tới?
- Chu Bán Sinh muốn gặp ngươi, có gặp hay không?
Lúc này Chu Bán Sinh tới gặp, không cần nghĩ liền biết nguyên nhân, Gia Cát Nhất Cách cũng coi như nói đỡ cho Chu Bán Sinh.
Nhưng cũng sợ Dạ Côn không thích, cho nên muốn nói lại thôi.
Nguyên bản Côn ca còn muốn trở về phòng tiếp tục, thế nhưng biết phụ thân tới, hơn nữa còn là tới để cầu xin.
- Gặp đi.
Dạ Côn vẫn lựa chọn nhìn một chút, cũng không muốn bỏ đá xuống giếng, chỉ là đơn thuần nhìn một chút.
Gia Cát Nhất Cách nhẹ gật đầu, cảm giác Dạ Côn có điểm gì là lạ, nhất là thời điểm nói tới Chu Bán Sinh, cho dù Gia Cát Nhất Cách thông minh, cũng sẽ không nghĩ Dạ Côn là con ruột của Chu Bán Sinh.
Địa điểm gặp mặt cũng không phải chính đường, mà là ở trong nội đường.
Dạ Côn đi vào nội đường, phát hiện tới cũng không chỉ Chu Bán Sinh, còn có mẫu thân Thủy Linh Linh.
Theo Dạ Côn đi vào, Chu Bán Sinh cùng Thủy Linh Linh trực tiếp nhìn lại, Thủy Linh Linh hai mắt sưng đỏ, biết nhi tử bị lưu vong Thâm Uyên, Thủy Linh Linh đều muốn tự tử, cho dù Chu Tuấn hỏng như thế nào, vẫn là con độc nhất, làm mẫu thân, làm như vậy không sai.
Hai mắt Chu Bán Sinh đỏ bừng, lúc này y phảng phất già đi rất nhiều.
Thấy bộ dáng cha mẹ ruột hiện tại như thế, ấn đạo lý mà nói, Côn ca nên thoải mái mới phải.
Năm đó các ngươi vì chức gia chủ, từ bỏ ta, hiện tại bị báo ứng đi, mà gia chủ lại rơi vào đầu con trai các ngươi, thật châm chọc.
Thế nhưng hiện tại Dạ Côn cũng không có thoải mái, thậm chí cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Côn ca cuối cùng vẫn là người hiền lành, nhất là nhìn thấy tình cảnh như vậy, cảm giác mình trả thù cũng đã không xê xích gì nhiều.
Chỉ thấy Chu Bán Sinh cùng Thủy Linh Linh đồng thời đứng lên, đi tới trước mặt Dạ Côn.
Dạ Côn cảm giác, bọn họ sẽ không đánh mình đấy chứ, vậy mình có nên hoàn thủ hay không?
Nhưng bịch bịch hai tiếng.
Côn ca có chút choáng váng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận