Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 37: Thê Tử Biết Ngươi Áp Lực Lớn

Thật vất vả mới thuyết phục được đệ đệ, bằng không thì cứ một mực bảo mình đánh nó một quyền, trời ạ.
Về đến nhà, Đông Môn Mộng sớm đã làm xong đồ ăn chờ bọn nhỏ trở về, Dạ Tần nhanh chóng nói sự tình hôm nay cho cha mẹ nghe, biểu tình kia tựa như đang nói mình vậy.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng nghe xong cũng không hiểu ra sao, đây hẳn là tác dụng của đan dược đi.
Xem ra Dạ Tần nói rõ lí do khiến phụ mẫu đều có chút tin tưởng.
Thậm chí Dạ Côn đều có chút tin tưởng, thật chẳng lẽ là hiệu quả của đan dược? Buổi tối hôm nay chờ đệ đệ đi ngủ phải thử nghiệm một chút, nhất định phải tra ra nguyên nhân!
Bên trong Kiếm Thư Phường.
- Ta nói tên Đông U võ si ngươi không có việc gì làm sao lại thích chạy đến chỗ ta uống rượu, ngươi nhìn thê tử ngươi tốt biết bao, biết ngươi áp lực lớn, lựa chọn chạy theo người khác.
Lão bản Kiếm Thư Phường hai tay gối lên hàm dưới, nhìn võ si mơ mơ màng màng, nhịn không được đả kích nói.
Đông U võ si cũng là một cái tên nổi tiếng, bởi vì si mê tu luyện, cho nên bị người gọi là Đông U võ si, liền thê tử đều không thể chịu đựng được, chạy...
- Bạch Đào Kiếm Đạo ngươi cũng chỉ đến thế, nghe nói vài ngày trước bị hai hài tử hố một trận, bất quá hôm nay ta gặp mặt, đứa bé kia quả thật không tệ, hết sức ưu tú, ngươi bị hố cũng là chuyện thường.
Ngô Trì say khướt nói ra, khóe miệng mang theo ý cười, kể từ khi biết thê tử biết mình áp lực lớn, cùng người khác chạy, mỗi ngày đều muốn uống đến say mèm mới thôi.
- Ngươi cút ngay cho ta! Hảo tâm để ngươi uống rượu ở đây, thế mà còn nôn, hủy đi cái bàn của ta!
Ông chủ hai tay chống nạnh, rất có khí thế đàn bà đanh đá chửi đổng.
- Cùng là người lưu lạc thiên nhai, tội gì tổn thương lẫn nhau, nhất túy giải thiên sầu.
Ngô Trì nhếch miệng ngu ngơ cười nói, chuyện này nói ra mọi người sẽ rất khó tin, trước kia y là một người ăn nói rất có ý tứ.
Ông chủ nghe xong lời này liền không vui:
- Ai là người lưu lạc thiên nhai với ngươi, ta sống rất tốt, không ai biết Bạch Đào Kiếm Đạo ta ở đây, càng đừng đề cập tới cừu nhân, ta rất vui vẻ!!!
Lời này vừa mới dứt, một người da đen từ trên trời giáng xuống, xuyên phá nóc nhà ra một cái lỗ lớn, lạnh giọng quát:
- Bạch Đào Kiếm Đạo! Hôm nay là tử kỳ của ngươi!
Ông chủ một mặt mộng bức nhìn người áo đen.
Mà Ngô Trì nhìn xung quanh một chút, sau đó phốc một cái, rượu trong miệng toàn bộ phun ra ngoà, làm cho ông chủ lấy rượu rửa mặt.
- Ha ha ha, chết cười lão tử, cho ngươi khoác lác, Bạch Đào Kiếm Đạo ngươi cái khác không nói, khoác lác thổi phồng thường xuyên bị người ta đâm ngược đi.
Ánh mắt ông chủ càng ngày càng càng lạnh, người áo đen cũng cảm thấy, mình nói gì không đúng sao? Mở màn không nói lời này chẳng lẽ nói những lời khác? Vì sao dùng ánh mắt như thế nhìn mình?
- Ta chính là Đông Tiên, trưởng lão Cửu Cung Các! Hôm nay tới là muốn diệt uy danh của Bạch Đào Kiếm Đạo ngươi!
Đông Tiên ăn mặc từ trên xuống dưới đều là màu đen, thậm chí khuôn mặt đều bị che khuất, đây cũng là trang phục Cửu Cung Các, nhất là thanh kiếm màu đen kia.
Ngô Trì lung la lung lay đứng dậy, hướng phía ông chủ nói ra:
- Xem ra ngươi có việc cần hoàn thành, ta đi trước.
Nói xong còn hướng lấy Đông Tiên chắp tay:
- Quấy rầy.
- Mau cút! Tửu Quỷ! Cẩn thận bà nương cùng người chạy!
Phốc!
- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!
Lúc này đến phiên ông chủ cười vang, sát khí vừa rồi không còn sót lại chút gì, một bên cười còn một bên đập đùi, chính là ưa thích này loại người không sợ chết, luôn chọn hố gai nhảy xuống này.
Ngô Trì dừng bước, nhìn Đông Tiên, bầu rượu trong tay nháy mắt liền bị bóp nát.
- Ngươi vừa mới nói cái gì?
Đông Tiên hừ lạnh một tiếng, giơ giơ lên áo choàng, trầm giọng nói ra:
- Tửu Quỷ! Nhanh xéo đi!
- Ha ha ha, ngươi biết y là ai không?
Ông chủ cười đến nghiêng về phía trước ngửa ra phía sau, kém chút quất tới, ta đùa giỡn y thì được, ngươi lại dám đùa, đây không phải muốn chết sao?
- Vô danh tiểu tốt!
- Xem ra Đông U võ si trong mắt ngươi là vô danh tiểu tốt a.
Ông chủ cười to nói, cầm ra khăn xoa lau khóe mắt, nước mắt đều chảy ra rồi.
- Đông U võ si!!!
Đông Tiên kinh ngạc hô, nhìn hán tử say trước mặt, rất khó tin tưởng, đây là Đông U võ si nổi danh trước kia.
Cho nên Đông Tiên vô thức nói ra:
- Ngươi chính là người kia! Thê tử cùng người chạy Đông U võ si!
Ông chủ sửng sốt một chút, sau đó trực tiếp cười nằm, hai tay đập đập mặt đất.
- Không phải...không phải...ta không phải có ý kia, chẳng qua là bên ngoài đều truyền như vậy...
Đông Tiên luống cuống, ngàn vạn lần không nghĩ tới, trong căn tiệm nhỏ này thế mà đụng phải Đông U võ si, hai tên này cộng lại, hoàn toàn không phải là đối thủ a.
Ầm!
Đông Tiên là thế nào xuống tới, liền trở về như vậy, thậm chí trong đêm đen còn lóe sáng lên một cái.
Ngô Trì nhàn nhạt hỏi:
- Bên ngoài đều truyền như thế?
- Ách...không phải ta truyền ra.
- Bạch Đào Kiếm Đạo! Lão tử hôm nay muốn xin ngươi tí huyết!
- CMN! Thật không phải ta!
Dạ phủ.
Lúc này một bóng người nhỏ bé ngồi xổm trong hậu viện, trước mặt còn đốt một đống lửa.
Bóng người nhỏ bé dĩ nhiên chính là Dạ Côn, thừa dịp đệ đệ ngủ thiếp đi, hắn lập tức chạy ra thử một chút.
Từ tình huống hiện tại xem ra, Dạ Côn là định dùng lửa đốt.
Bất quá lúc này Dạ Côn có chút suy nghĩ bất định, nếu như không phải thì sao? Hậu quả sẽ vô cùng thê thảm a.
Bịch! Một tiếng vang trầm bỗng nhiên phát ra.
Chuyện này khiến Dạ Côn giật nẩy mình, nhìn lại, đều là hoa hoa thảo thảo, thật sự là dọa chết người, còn tưởng rằng có người đang nhìn trộm đây.
Mà ở bên trong bụi hoa, khóe miệng Đông Tiên chảy ra máu tươi, một thanh kiếm màu đen cắm ở trong bụng.
Chuyện này khiến Đông Tiên một mặt mộng bức, kiếm của mình làm sao cắm vào trong bụng mình rồi? Hồi tưởng sự tình lúc bay trên không trung một chút, trong nháy mắt liền nghĩ tới.
Bị Đông U võ si một quyền đánh bay trên trời, kiếm bên hông liền thoát ly vỏ kiếm, thời điểm rơi xuống mặt đất, vừa vặn hướng vào bụng mình, cho nên liền...
Đậu xanh! Đông Tiên ta đường đường là trưởng lão Cửu Cung Các, thực lực cường đại, làm sao lại xui xẻo như vậy?
Kỳ thật Đông Tiên muốn nuốt kiếm kỹ một mình, một thân một mình đến đây, nghĩ thầm liều một phen, nói không chừng liền lên trời.
Thế nhưng... sự tình phát triển không theo dự tính của y.
Xui xẻo đến chân trời.
Đông Tiên cảm giác ngũ tạng lục phủ đều lệch vị trí, hàm dưới đều nát, chỉ sợ không sống nổi nữa, y chậm rãi ngẩng đầu...
Đông Tiên một mặt tử tướng đều mộng bức, đứa bé phía trước kia! Thế mà đang nướng tay mình! Thật ác độc!
Đông Tiên ta tung hoành Đông U mấy trăm năm, ngoan nhân thấy nhiều, nhưng nhỏ như vậy lại ác như thế, còn là lần đầu tiên gặp qua.
Nếu như không phải bản thân bị trọng thương, thật muốn thu hắn làm đồ đệ, Đông Tiên ta chỉ thích đệ tử như vậy.
Dạ Côn còn không biết phía sau có người nhìn lén, đang bận nướng cánh tay mình, vẻ mặt thật không tốt...thậm chí có chút ý tứ vặn vẹo.
Bởi vì! Chỉ cảm thấy ấm áp, cũng không cảm giác được bất kỳ dị thường gì, điều này đã chứng minh!
Đây căn bản không phải là tác dụng của đan dược, mà là tác dụng của thân thể mình.
Vì sao! Lão thiên gia! Ngươi vì sao lại đối với ta như vậy! Thỉnh thu hồi thần lực của ta đi!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận