Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 491: Một Chữ, Đánh!

Mà ở bên cạnh Dạ Côn, có mẫu thân, còn có thê tử của hắn.
Cộng thêm một đầu Phệ Nguyên Thú, còn có một tên Thánh Thiên Thành đang bị trói.
Lúc này đừng hỏi Thánh Thiên Thành vui vẻ như thế nào, nhìn Kiếm Sơn một chút đi, đã toàn thể xuất động rồi.
Tên đầu trọc này cuối cùng cũng bị báo ứng!
Ha ha ha ha...
Oạch một tiếng vang lên ở bên tai Thánh Thiên Thành.
Chuyến này khiến Thánh Thiên Thành đang mừng như điên dừng một chút, Phệ Nguyên Thú trên đầu vai lại đang liếm vuốt mèo.
Con mèo không biết xấu hổ này!!! Lão tử muốn hầm nhừ ngươi!!!
Mà Đông Môn Mộng thấy tình huống như thế, trong lòng cũng biết, chuyện này đã vô phương giải quyết.
Dù sao trong nhà nhị bá chết ba người.
Đông Môn Trí Bác đứng một bên rất trầm trọng, hiện tại cũng có chút hối hận vì để Dạ Côn vào.
Kỳ thật đây không phải chuyện có hối hận hay không, dù gì kết quả cũng giống nhau.
Dạ Côn chắc chắn sẽ không để mẫu thân mình nhận một chút ủy khuất nào, Thiên Vương lão tử đều không được!
- Đông Môn Mộng, con của ngươi, con dâu của ngươi đều phạm phải tội chết, nếu ngươi còn hiểu chuyện, liền khuyên bọn hắn từ bỏ chống lại, tiếp nhận gia tộc trừng phạt!
Đông Môn Khổng vẫn rất cường thế, bởi vì Đông Môn Khổng cũng có hậu thuẫn mạnh mẽ.
Đó chính là năm thanh Hình Kiếm!
Một khi vận dụng, cho dù lợi hại như thế nào, đều sẽ chết ở dưới thân Hình Kiếm.
Dạ Côn đang muốn nói gì, Đông Môn Mộng đè bả vai nhi tử lại, lên tiếng nói ra:
- Bọn nó phạm sai lầm, để người làm mẹ như ta đến gánh chịu!
- Gia chủ.
Đông Môn Khổng nhìn về phía Đông Môn Trí Bác, nên xử lý như thế nào, liền nên xử lý như thế nấy.
Đông Môn Trí Bác chậm rãi nhắm mắt lại, chuyện như vậy còn nói thế nào.
Xử tử Dạ Côn cùng Diệp Lưu, mà Đông Môn Mộng không biết dạy con, tước đi dòng họ Đông Môn, trục xuất Đông Môn gia?
Loại xử phạt như thế, sao Đông Môn Trí Bác có thể nói ra?
Thế nhưng làm gia chủ, làm gia chủ Đông Môn thế gia, có rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm
Đông Môn Trí Bác mở mắt, lưỡng lự trong mắt biến mất, thay vào đó là kiên định.
- Nhi tử cùng con dâu Đông Môn Mộng giết người Đông Môn gia, tội chết! Đông Môn Mộng không biết dạy con, tước đi họ Đông Môn, trục xuất Đông Môn gia! Thu hồi hết thảy tài nguyên của Đông Môn Mộng, từ hôm nay trở đi! Đông Môn Mộng không phải là người của Đông Môn gia!
Mặc dù hiện tại chỉ nói miệng, thế nhưng Đông Môn gia sẽ gửi công văn đến gia chủ những Cổ tộc khác.
Kỳ thật theo Đông Môn Trí Bác xử phạt, có thể biết một chút, y có ý thiên vị Đông Môn Mộng.
Nếu như trục xuất Đông Môn gia, như vậy Đông Môn Mộng cũng không cần đi thông gia, liền có thể thuận lợi rời khỏi Đông Môn gia đến Thái Kinh sinh hoạt, truy tìm hạnh phúc của mình.
Thế nhưng Dạ Côn cùng Diệp Lưu dù sao cũng đã giết người, sự thật này không có cách nào cải biến, giết người phải đền mạng, đây là tôn chỉ của Đông Môn gia, không trốn được.
Lại thêm đây chính là Đông Môn thế gia, là tấm gương cho toàn bộ Thiên Trạch, nếu như chuyện này truyền ra, như vậy danh vọng của Đông Môn gia sẽ phải chịu đả kích khổng lồ.
Đây là chuyện tất cả mọi người Đông Môn gia không nguyện ý nhìn thấy, nếu như có thể hy sinh mấy người, đổi lấy danh vọng, Đông Môn gia khẳng định sẽ làm như vậy.
Gia tộc vô tình, chớ nói chi là danh gia vọng tộc.
Còn không đợi Dạ Côn nói gì, Thánh Thiên Thành bị trói lấy lập tức nói ra:
- Như vậy sao được? Nếu như Đông Môn Mộng bị trục xuất Đông Môn gia, vậy tam ca của ta cưới ai? Không thể phán như thế!!! Ta phản đối!!!
Mọi người nhìn về phía Thánh Thiên Thành.
Đối với Đông Môn gia mà nói, chuyện chữa trị Hình Kiếm là việc lớn không sai.
Nhưng chuyện hôm nay càng quan trọng hơn chuyện chữa trị Hình Kiếm, Hình Kiếm có thể chữa trị, thế nhưng sỉ nhục của Đông Môn gia lại không thể nào trị hết được.
Hôm nay Dạ Côn cùng Diệp Lưu phải chết, mới có thể rửa sạch sỉ nhục của Đông Môn gia.
Đông Môn gia sợ Thánh Thiên gia sao? Dĩ nhiên không sợ, chỉ là cần lấy được vật mình muốn mà thôi.
Nhưng nếu thật vạch mặt, Đông Môn gia căn bản không chút e ngại.
Cho nên đối với Thánh Thiên Thành hung hăng càn quấy, Đông Môn Khổng cười lạnh một tiếng:
- Nguyên lai Thánh Thiên gia đã sớm cấu kết với các ngươi!!! Vừa vặn, sau này toàn diệt!
Xem ra Đông Môn Khổng có ý nghĩ khác, dứt khoát tiêu diệt Thánh Thiên gia, như vậy sẽ có thể cướp đoạt tài nguyên của Thánh Thiên gia, hôm nay đã tìm được một cái cớ rất tốt.
Thánh Thiên Thành liên hợp người ngoài, giết người Đông Môn gia!
Thánh Thiên Thành bị nói đến bối rối, Đông Môn gia các ngươi thật biết hãm hại người:
- Ta không có! Ta đang bị trói!
- Thánh Thiên Thành! Ngươi đừng đóng kịch, ngươi và bọn hắn đều cùng một bọn, cố ý làm như vậy! Thánh Thiên gia các ngươi thế mà đến Kiếm Sơn giết người! Cả gan làm loạn!
- Ta không có! Lão già ngươi hãm hại ta!
Thánh Thiên Thành không muốn cõng cái nồi này, cũng không cõng nổi.
Nhưng vào đúng lúc này, Dạ Côn hướng phía Thánh Thiên Thành nói ra:
- Được rồi, đừng tranh chấp với lão già này nữa.
Lời vừa mới nói xong, sợi dây trên người Thánh Thiên Thành đã rơi xuống.
Thánh Thiên Thành đã sắp thổ huyết, đám ma quỷ các ngươi! Trước đó bảo cởi không cởi, thế mà lại cở vào lúc này!!!
Thánh Thiên nhanh chóng nhặt dây thừng lên, quấn vài vòng trên người, bộ dáng ta là bị bắt cóc... đừng hòng nới lỏng!!!
Đông Môn Trí Bác làm sao không biết ý của đại ca, nhưng làm như thế thật quá nguy hiểm, đây là lấy mệnh toàn bộ Đông Môn gia ra cược.
Dù sao Thánh Thiên gia cũng có nội tình của mình.
Lúc này Đông Môn Mộng khẽ thở dài một tiếng, tựa hồ cũng hiểu phụ thân dụng tâm, chắp tay hô:
- Cha, có thể tha cho con và con dâu của con hay không?
- Đông Môn Mộng! Ngươi suy nghĩ nhiều rồi!
Đông Môn Khổng nghiêm nghị quát.
- Ta chết thay bọn nó!
Đông Môn Mộng quát lạnh một tiếng, người đại bá, muốn cắn mãi không tha như vậy sao.
Dạ Côn nhẹ nhàng nắm chặt tay mẫu thân, còn có tay của Lưu Nhi, nhẹ nói ra:
- Hôm nay chúng ta sẽ không chết, cho dù phải chết, đó cũng là các ngươi!!!
Dạ Côn chăm chú nhìn Đông Môn Khổng, lập tức xoa chiếc nhẫn trong tay.
Một cỗ uy áp kinh khủng từ trên thương khung hạ xuống, mọi người xung quanh đều sầm mặt lại.
Mà thương khung lúc này một mảnh hỏa hồng, theo một tiếng long ngâm, Hỏa Long xuất hiện.
Dạ Côn chậm rãi đưa tay phải ra, hướng phía chỗ có người Kiếm Sơn nói:
- Các ngươi sai một chuyện, hôm nay không phải là các ngươi khi dễ ta! Mà là ta muốn khi dễ các ngươi!!!
Hỏa Long hàng thế! Chui vào trong lòng bàn tay Dạ Côn, Hỏa Vân Phần Thiên tản ra lửa nóng hừng hực, hóa thành chín đầu Hỏa Long xoay quanh sau lưng Dạ Côn, long uy lập tức tràn ra.
Đối mặt với uy áp do Thần Kiếm tán phát, người Kiếm Sơn cũng không dám khinh thường!!!
Theo Dạ Côn lấy ra Thần Kiếm, đây đã là một trận ngươi không chết, chính là ta vong!!!
Diệp Lưu đứng ở bên cạnh đột nhiên khẽ nói.
Cả người bị một cỗ ánh vàng bao vây, chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra bóng hình xinh đẹp, bên trong Kiếm Sơn xuất hiện khí tức cuồng bạo, không ngừng bao phủ bốn phía, thương khung dần biến sắc.
Dần dần, ánh vàng trên người Diệp Lưu hơi ảm đạm xuống, biến thành kim mang nhàn nhạt, kim dòng điện màu vàng quay quanh.
- Phá Viêm Thương!
Diệp Lưu lạnh giọng hô, một thanh song nhận trường thương ngưng kết ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận