Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 761: Xuất Phát

Tuy nói không khí xung quanh rất náo nhiệt, nhưng Dạ Côn cảm giác âm khí bên cạnh mình rất nặng, xem ra đêm nay thật nhìn thấy quỷ.
Thế nhưng Dạ Côn nghĩ kỹ lại, lại phát hiện một vấn đề...
Một lão đạo cũng có thể lừa gạt được mình sao? Cho dù mình không biết đạo pháp, thế nhưng thực lực vẫn bày ở nơi này.
Như vậy chỉ còn lại hai khả năng, hoặc là thật gặp quỷ, hoặc là... mình bị mê hoặc!
Nhưng những tiểu thương bên cạnh nói mình sững sờ ở đó, xem ra khả năng sau lớn hơn.
Một lão đạo dáng dấp cực giống Vi lão, thực lực thâm bất khả trắc... nói ra bản thân Côn ca cũng không tin.
Nhưng làm sao y biết mình sắp ra ngoài, người biết không nhiều, còn nói ra loại cửu tử nhất sinh kia, dọa người a.
Chỉ cần không phải quỷ quái, Dạ Côn liền không sợ, trong lòng thầm suy đoán, lão đạo tự xưng bán tiên này đến cùng là ai.
Âm mưu của Thiên Cung vừa mới tan rã, lại nhảy ra một người báo nguy trước, chuyện này khiến Dạ Côn có một loại dự cảm xấu.
Chẳng lẽ lần này đi Thiên Khiếu, không phải hành động sáng suốt sao?
Về đến nhà, Dạ Côn nhìn thấy phụ mẫu ngồi ở trong hành lang, tựa hồ đang đợi mình.
- Côn Côn, trở về rồi à... không có đi ngắm đèn sao?
Đông Môn Mộng mang theo nụ cười hỏi.
- Trên đường về con đã xem rồi, rất là náo nhiệt.
Dạ Côn cười cười đi đến bên cạnh ngồi xuống.
Dạ Minh nhẹ nói ra:
- Côn Côn, lần này đi Thiên Khiếu cẩn thận một chút, Thánh Điện bên kia cũng không thể tin hoàn toàn, không nên làm tay chân cho bọn họ.
- Cha, con hiểu rõ, phụ mẫu Mộ Nhi không phải cũng đi sao... có bọn họ, hai người có thể yên tâm.
- Côn Côn, nếu như Thiên Phạt thật chính là thế lực của phụ thân Ly Nhi, hãy thuyết phục thật tốt...
Đông Môn Mộng bất đắc dĩ nói, thật không nghĩ tới bối cảnh con dâu đều rất thâm hậu.
Nghe mẫu thân nói, Dạ Côn thầm cười khổ, cha vợ bên kia có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng sao?
Nếu như có thể ngồi xuống nói chuyện, vậy liền không có nhiều chuyện phiền toái như vậy.
- Con biết nên làm như thế nào, chờ con dẫn Ly Nhi về... còn có ba đứa con gái...
Vừa nghĩ tới nữ nhi của mình, Dạ Côn rất là nhớ nhung, hiện tại mình đã làm cha người ta rồi.
- Hay là mẫu thân đi với con đi, nữ nhân dễ nói chuyện hơn một chút.
Đông Môn Mộng nghiêm túc nói, cảm thấy đến lúc đó mình và thông gia tâm sự, hài tử đều có, không cần phải làm như vậy đi, tất cả mọi người đều không vui.
Dạ Côn cảm thấy mẹ vợ bên kia cũng không được khá lắm, lần trước hố một mình phen.
- Mẫu thân, Thái Kinh bên này còn cần người, còn có đệ muội cũng sắp sinh, cần mẫu thân chiếu cố.
Đông Môn Mộng vuốt vuốt cái trán, thật không có cách nào a.
Dạ Minh cũng biết, mình không có tam đoạn, đi cũng không có tác dụng gì.
- Cha, mẫu thân, hai người cứ yên tâm, con đi nghỉ trước, ngày mai sẽ xuất phát.
Dạ Côn đứng dậy, hướng phía phụ mẫu chắp tay, lập tức rời đi.
Nhìn nhi tử rời đi, Đông Môn Mộng tức giận nói ra:
- Cả ngày chỉ biết uống hoa tửu, không có một chút lòng cầu tiến nào, tức chết ta rồi!
Nói xong còn hừ lạnh một tiếng rời đi.
Dạ Minh vô phương phản bác, những năm này mình quả thật sa đọa, không có tu luyện thật tốt, xem ra mình không thể rơi xuống nữa, thời điểm nhi tử trở về, nhất định phải lĩnh ngộ được tam đoạn, làm một lão tử có ích.
Dạ Côn trở lại trong phòng cũng không có thu thập đồ vật gì, cởi quần áo liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Hắn cũng muốn nhìn thử xem, cửu tử nhất sinh là như thế nào.
Sáng sớm ngày thứ hai, Dạ Côn dậy rất sớm, mặc dù vừa mới qua Tiết Khánh Nguyên, nhưng Thái Kinh vẫn lưu lại không khí ngày lễ.
Trong hành lang, tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ.
- Mẫu thân, mọi người dậy sớm như vậy?
Đông Môn Mộng ôn nhu cười nói:
- Ăn sáng trước đi.
- Côn Côn, trời còn chưa sáng mẫu thân con đã thức dậy là đồ ăn.
Dạ Minh khẽ cười nói.
- Tạ ơn mẫu thân, con cũng sắp chết đói rồi đây.
Nhìn món cháo mẫu thân chuẩn bị, Dạ Côn từng ngụm từng ngụm uống.
- Đại ca, ta đã bàn với phụ mẫu, lần này sẽ đi cùng ngươi.
Dạ Tần uống vào cháo nhẹ nói ra.
Dạ Côn sững sờ.
Dạ Minh thấp giọng nói ra:
- Côn Côn, huynh đệ các con đi cùng nhau cũng có người chiếu cố, trong nhà cứ yên tâm, có ta và mẫu thân các con nhìn.
- Thế nhưng...
Dạ Côn muốn nói, đệ muội đã sắp sinh, đệ đệ đi theo mình sẽ không tốt.
Nhưng mà Trưởng Tôn Nhị lại ôn nhu nói:
- Đại ca, ngươi đừng lo lắng, chúng ta cũng muốn giúp đỡ đại ca, thế nhưng thân thể không cho phép, chỉ có thể nhờ phu quân thay thế chúng ta.
Dạ Côn nghe xong cười cười, hiện tại Trưởng Tôn Nhị nói chuyện càng ngày càng dễ nghe.
Nhưng lúc này trong lòng lại nghĩ đến câu nói cửu tử nhất sinh kia, mặc dù không biết là thật hay giả, thế nhưng bất chấp nguy hiểm như thế cũng không yên lòng.
- Đại ca, không phải chê ta gây trở ngại đấy chứ.
Dạ Tần bỗng nhiên nói ra.
- Làm sao lại thế.
- Vậy liền quyết định như vậy đi.
Dạ Côn cũng không có cách, dù sao mẫu thân cùng cha đều đã tán thành, lần này đối mặt có thể là một đám người rất hung tàn...
Nếu như là nhóm người của cha vợ, vậy còn có một chút thể diện, nếu như không phải...
Chẳng lẽ thật là cửu tử nhất sinh.
Lúc này, có bốn người từ ngoài cổng đi tới.
Đương nhiên chính là bốn vị Điện Chủ, đều ước định tập hợp tại Dạ gia.
Chẳng qua là Dạ Côn có chút tò mò, làm sao không thấy Ba Đài, ngoại trừ ngày hôm đó ra, Ba Đài hình như lại biến mất.
Đối với Ba Đài, Dạ Côn vẫn có chút không yên lòng.
- Ngô Trì lão sư, ba vị Điện Chủ.
Dạ Côn cười chắp tay hô, dù sao cũng là trưởng bối... cấp bậc lễ nghĩa phải đầy đủ, bằng không người ta sẽ nói nam nhân Dạ gia không có lễ tiết.
Ngô Trì cười cười, hướng phía Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng chắp tay, xem như đại biểu Thánh Điện chào hỏi.
Đông Môn Mộng nhìn dáng vẻ Ngô Trì vẫn không thay đổi, cho dù là Điện Chủ, ở trong mắt Đông Môn Mộng vẫn là tên lão sư không chịu trách nhiệm, thích rượu như mạng kia.
- Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.
Dạ Côn đứng dậy nhẹ nói ra.
Dạ Tần nhẹ gật đầu, vỗ vỗ mu bàn tay Trưởng Tôn Nhị, nhường Trưởng Tôn Nhị yên tâm.
Mà Trưởng Tôn Nhị ra hiệu Tử Yên bên cạnh một thoáng, ngươi cũng sắp đi ra ngoài... tối thiểu cũng nói một câu đi.
Lần này ra ngoài, thời điểm chúng ta sinh con, ngươi nhất định không có ở đây.
Dạ Tần hiểu rõ, nhìn một chút Tử Yên cúi đầu bên cạnh, thấp giọng nói ra:
- Trở lại hẵng nói.
Mặc dù chỉ là một câu, nhưng đối với Tử Yên mà nói cũng đã đủ rồi, dù sao cũng tốt hơn không nói gì.
- Ta chờ ngươi trở lại.
Hốc mắt Tử Yên đều đỏ, trong lòng xúc động.
Thượng Hiên cùng Liên Hàn cũng đứng dậy, Thượng Hiên hướng phía Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng nói ra:
- Thông gia, chúng ta đi trước.
Dạ Minh đứng dậy cười nói:
- Thông gia, có rảnh tới chơi.
- Được, hoa lâu đúng là một chỗ tốt, thông gia thật biết chơi.
Cái trán Dạ Minh tối đen, thông gia à... ngươi đã sắp đi, còn muốn đâm ta một đao.
Không biết là ai giúp ngươi đoạt thê tử trở về sao...
Bạn cần đăng nhập để bình luận