Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 530: Tác Dụng Phụ Rất Lớn

Đông Môn Trí Bác nghe xong, cười khẽ một tiếng:
- Được rồi? Ngươi muốn diệt tộc ta, ta giết mấy người như thế, ngươi liền đau lòng? Nếu như hôm nay ta hơi yếu một chút, chỉ sợ ngươi sẽ không lưu thủ đi.
- Ngươi!
Thánh Thiên Chiến chỉ Đông Môn Trí Bác, thế nhưng cũng không thể làm gì.
- Còn đợi tới khi nào? Có muốn sống nữa không?!
Đông Môn Trí Bác từ tốn nói.
Thánh Thiên Chiến dừng một chút, hạ quyết tâm nhìn về phía cả đám, trầm giọng nói ra:
- Nếu như không còn ai, vậy ta liền bắt đầu điểm danh.
Nghe thấy gia chủ nói như thế, tất cả mọi người liền bắt đầu khẩn trương, dù sao đây là chuyện liên quan đến sống còn, có ai muốn chết đâu chứ.
Chỉ mong không chọn trúng mình.
Nhưng mà Thánh Thiên Chiến vừa điểm ra một người, người kia trong nháy mắt liền choáng váng một nửa.
- Gia chủ, ta không muốn chết.
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không bạc đãi người nhà của ngươi, ngươi là vì gia tộc mà chết.
- Không... không...
Lúc này lời còn chưa nói hết, trong tay Thánh Thiên Phiêu đã lóe lên ánh bạc, một đạo huyết quang bay ra.
Phát sinh một màn như thế, tất cả mọi người đều bối rối.
Nếu như bị địch nhân giết, vậy còn có thể tiếp nhận, thế nhưng hiện tại thế mà bị người một nhà giết, trong lòng liền sẽ sinh ra cảm giác khác thường...
Đông Môn Mộng nhìn Thánh Thiên Phiêu, trong lòng cũng cảm thán, ra tay thật tàn nhẫn, căn bản không cho người ta cơ hội sống sót.
Thánh Thiên Phiêu cũng sợ chết, cho nên chỉ có thể giết những người còn lại...
Thánh Thiên Chiến nhìn ở trong mắt, cũng không nói chuyện.
Sau đó tiếp tục điểm danh.
Trong đám người lập tức truyền tới tiếng la bi phẫn.
Kẻ giết người, tự nhiên cũng phải làm tốt dự định bị giết, cuộc sống luôn chân thực như thế.
Bầu trời phảng phất xuất hiện huyết vũ, phối hợp với tiếng đàn phi thường thê lương.
Những người sống sót nhìn một màn này, mặc dù giữ được mạng sống, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay cả đời bọn họ khó quên.
Thánh Thiên gia thế mà lại giết người mình.
Đây quả thực quá ác độc.
Rất nhanh, nhân số thăng bằng.
- Đông Môn Trí Bác, ngươi hài lòng rồi chứ?!
Thánh Thiên Chiến trầm giọng chất vấn.
Đông Môn Trí Bác nhẹ gật đầu:
- Được rồi, các ngươi có thể trở về.
Nghe thấy Đông Môn Trí Bác nói có thể trở về nhà, tất cả mọi người Thánh Thiên gia đều nhẹ nhàng thở ra, chuyện đáng sợ cuối cùng cũng kết thúc...
- Đông Môn Trí Bác, thời gian còn dài!
Thánh Thiên Chiến lạnh giọng nói ra.
- Ta chờ.
Đông Môn Trí Bác từ tốn nói.
- Chúng ta đi!
Theo Thánh Thiên Chiến thấp giọng nói ra, những người còn lại khiêng thi thể trở về...
Đông Môn Trí Bác đợi đến khi khí tức của bọn họ toàn bộ tan biến, đột nhiên đột nhiên lui về phía sau, trạng thái Bất Diệt Minh Vương trong nháy mắt biến mất, vẻ mặt thậm chí thảm bại.
- Cha!
Đông Môn Mộng giật nảy mình, trực tiếp đỡ lấy Đông Môn Trí Bác.
- Cha, người thế nào?
Đông Môn Nam vội vàng hỏi.
Đông Môn Trí Bác hô hấp kịch liệt, tựa hồ ngay cả nói chuyện cũng nói không nên lời, vừa rồi là đang cố chịu đựng.
- Trước tiên đỡ cha trở về.
Đông Môn Mộng âm u nói ra.
- Được!
Dạ Côn nhìn mẫu thân cùng cữu cữu khiêng ông ngoại xuống, rất là nghi hoặc:
- Mẫu thân, ông ngoại thế nào?
- Để sau hãy nói.
Dạ Côn nhìn ông ngoại, mặt trắng bệch, phảng phất sắp hấp hối.
Tình huống như thế nào?
Diệp Lưu cũng ở bên cạnh lo lắng:
- Phu quân, đi xem một chút đi.
- Ừm.
Đi đến ngoài phòng Đông Môn Trí Bác, mọi người cũng đang chờ...
Dạ Côn tựa hồ có thể đoán được một chút gì đó, nhưng còn không dám xác định, nhìn đám người Đông Môn gia một chút.
Trong đó không chừng có mấy người tâm hoài quỷ thai, trước đó xử tử Đông Môn Khổng cùng Đông Môn Chí, nhà người bọn họ sao có thể không hận ông ngoại đây.
Đúng là mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng.
Rất nhanh, Đông Môn Mộng từ trong phòng ra tới, hướng phía mọi người nói:
- Không sao, trở về hết đi.
Nghe thấy không có chuyện gì, có vài người nhẹ nhàng thở ra, cũng có không ít người cảm giác đáng tiếc.
Những người kia làm sao không nghĩ một chút, nếu như Đông Môn Trí Bác thật chết, Thánh Thiên Chiến sẽ trực tiếp giết cái Hồi Mã thương, các ngươi sẽ sống được sao?
- Mẫu thân, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Dạ Côn đi lên phía trước hỏi.
Đông Môn Mộng thở hắt ra, nhẹ nói:
- Tam đoạn tiêu hao quá lớn, ông ngoại con chống đỡ thời gian quá dài, dẫn đến đạo lực khô kiệt, không có mấy tháng, chỉ sợ khó mà khôi phục.
- Còn có chuyện như vậy sao?
Dạ Côn thấp giọng nói ra, tam đoạn hao phí đạo lực như thế?
Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu:
- Ừm, dùng tu vi hiện tại của ông ngoại con, chỉ có thể duy trì nửa khắc tam đoạn, nhưng vừa rồi con cũng nhìn thấy đấy, thời gian đã vượt qua rất nhiều.
Tam đoạn thế mà còn có chuyện này, Dạ Côn vốn cho rằng tam đoạn phóng xuất chính là phóng xuất, ngàn vạn lần không nghĩ tới sẽ như vậy.
Quả nhiên đồ vật biến thái đều có kèm theo điều kiện, sẽ không đơn giản để ngươi dùng như vậy.
Nếu như trong vòng một khắc không giết chết kẻ địch, như vậy người chết sẽ là mình?
Thế nhưng tam đoạn căn bản không cần một khắc, một hơi là có thể tiễn kẻ địch đi bán muối.
- Mẫu thân, sớm biết như thế, liền để con đi.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng.
Đông Môn Mộng cũng rất bất đắc dĩ:
- Ông ngoại con tư tưởng cũ kỹ, cho rằng đây là chuyện của Đông Môn gia, không muốn để con nhúng tay vào.
- Ài...
- Kỳ thật ông ngoại cũng là vì tốt cho con, dù sao Côn Côn con phải về Thái Kinh, ông ngoại không muốn liên luỵ đến con, đến lúc đó Thánh Thiên gia giận chó đánh mèo Thái Kinh, vậy sẽ không tốt.
Nghe mẫu thân nói, Dạ Côn cảm thấy ông ngoại vẫn rất nghĩ cho mình.
Trước đó nghe cha nói, ông ngoại tựa hồ là một người am hiểu tính toán, thế nhưng hiện tại xem ra, cha cũng sẽ phạm sai lầm...
- Côn Côn, hay là con về Thái Kinh trước đi? Mẫu thân phải lưu lại chiếu cố ông ngoại con.
- Như vậy sao được, hiện tại ông ngoại bị thương, nếu như Thánh Thiên gia biết chuyện này, khẳng định sẽ đánh trở về, nếu như con đi... không được, con không thể rời đi.
Dạ Côn trực tiếp cự tuyệt mẫu thân, Thái Kinh sẽ về, thế nhưng hiện tại ông ngoại như vậy, thật không yên lòng.
Đông Môn Mộng nghe thấy lời của con, cũng sững sờ, nhéo nhéo mặt Dạ Côn:
- Vẫn là Côn Côn hiểu chuyện, hiện tại mẫu thân rất an tâm.
- Mẫu thân, người đừng gọi con là Côn Côn nữa, con đã có con rồi, còn gọi con là Côn Côn... nhi tử đều sẽ cười người cha này mất.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, chuyện này khiến Diệp Lưu bên cạnh che miệng cười rộ lên.
- Được được được... về sau mẫu thân sẽ gọi Côn Côn trong âm thầm.
Dạ Côn:...
- Vậy mẫu thân, đến lúc đó chúng ta cùng trở lại Thái Kinh nhé?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu:
- Ừm, chờ ông ngoại con khôi phục thực lực, chúng ta liền trở lại Thái Kinh.
Mặc dù rất muốn trở về gặp thê tử cùng đệ đệ, nói cho bọn họ biết mình sắp làm cha, thế nhưng chuyện bên này cũng không thể quá buông lỏng.
Đông Môn gia chỉ cần có Đông Môn Trí Bác, liền sẽ không có việc gì, nhưng Đông Môn Trí Bác ngã xuống, vậy sẽ không tốt.
- Vậy mẫu thân chiếu cố ông ngoại đi, thuận tiện chiếu cố bà ngoại một chút.
- Ừm, Côn Côn đi tu luyện đi, có lẽ sớm sẽ đạt đến tam đoạn.
Đông Môn Mộng tin tưởng thực lực của nhi tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận