Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 379: Dạ Côn Đại Chiến Diệp Tử Tử (3)

Lúc này sắc mặt Dạ Côn nghiêm túc, một quyền vừa rồi nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ.
Thế nhưng tiểu nữ hài này, thế mà kháng trụ được.
Từ khi xuất đạo đến nay, đây là ngươi duy nhất có thể đứng vững dưới một quyền của mình, hơn nữa còn chỉ là một tiểu nữ hài nhỏ nhắn xinh xắn.
Chuyện này khiến Dạ Côn rất kinh ngạc, nếu như quan sát tỉ mỉ ngón tay Dạ Côn, sẽ phát hiện ngón tay Dạ Côn đang nhẹ nhàng phát run, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ra được.
Diệp Tử Tử thu hồi ánh mắt xem thường, từ trong hư không hạ xuống, đứng ở trước mặt Dạ Côn cách đó không xa.
- Ngươi tựa hồ rất mạnh.
Diệp Tử Tử trầm giọng nói ra.
- Ngươi cũng rất mạnh.
Dạ Côn cũng thừa nhận hiện thực này.
- Một quyền kia cũng không phải mạnh nhất.
Diệp Tử Tử lạnh giọng nói ra.
Dạ Côn lắc lắc hai tay:
- Trùng hợp, ta cũng vậy.
- Ha ha, vậy liền để ngươi mở mang kiến thức một chút.
Diệp Tử Tử trầm giọng nói ra, lời vừa mới dứt âm, mặt đất dưới chân lập tức nứt ra, kéo dài vô hạn, đại địa phảng phất cảm nhận được Diệp Tử Tử tức giận, lung la lung lay.
Dạ Côn đương nhiên sẽ không chủ quan, phá lệ nghiêm túc.
Uống!
Dạ Côn gầm thét một tiếng, đạo lực dung hợp trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, một cổ khí tức mãnh liệt hướng phía Diệp Tử Tử đánh tới.
Mà thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Diệp Tử Tử cũng bộc phát ra một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa.
Hai cỗ khí tức bất ngờ chạm vào nhau, lập tức nổ tung, theo một tiếng nổ vang, hào quang lộng lẫy chói mắt xông tới thương khung.
mặt đất dưới chân căn bản không chịu nổi lực lượng như vậy, vết nứt càng lúc càng lớn, không gian tựa hồ cũng không chịu được, xuất hiện vết nứt màu đen.
Vẻn vẹn hai cỗ khí tức, liền khiến thiên địa xuất hiện dị trạng, đây quả thực đạt đến trình độ thù giết cha.
Đây không phải thăm dò, đây là đang muốn giết đối phương.
Đột nhiên! Trong thân thể Diệp Tử Tử dần dần tràn ra sương mù màu đỏ, đem nguyên bản khí tức màu trắng nhuộm thành màu đỏ...
Lúc này rất rõ ràng, hai cái khí tràng hình tròn khổng lồ đang điên cuồng đối kháng, thụ thương chỉ có mặt đất.
Chỉ nghe hai người gầm thét một tiếng, vung ra một quyền hủy thiên diệt địa.
Có thể trông thấy, thời điểm hai người vung ra một quyền này, ở giữa đã ngưng kết ra khí tràng không thể tưởng tượng, tất cả đều biến thành bụi trần.
Chỉ thấy nắm đấm hai người càng ngày càng gần.
Oanh!
Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, toàn bộ bầu trời đều tản ra ánh sáng màu trắng, phảng phất trở lại hư vô.
Quá an tĩnh... an tĩnh đến mức khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Chỉ thấy hào quang nở rộ cấp tốc thu nhỏ, thế giới lần nữa hiện ra trước mắt.
Nhưng đã hoàn toàn biến dạng.
Vốn là quần sơn, hiện tại đã không còn, mặt đất cũng...
Biến thành Thâm Uyên sâu không thấy đáy.
Mà Diệp Tử Tử nổi bồng bềnh giữa không trung, hai cái đuôi ngựa tản ra. Tóc dài nhu thuận tự nhiên phiêu động.
Lần đầu, đây là lần đầu Diệp Tử Tử dùng loại phương thức này xuất hiện, song đuôi ngựa là tiêu chí của Diệp Tử Tử, mà một quyền vừa rồi của Dạ Côn, thế mà phá song đuôi ngựa.
Ngay cả chiếc váy công chúa đều hư hại không ít, nhưng còn không đến mức chật vật.
Mà Dạ Côn cũng phiêu phù ở đối diện... không sai... Côn ca cuối cùng cũng bay lên.
Bất quá trên người Dạ Côn cũng không có chỗ nào tổn hại, bộ dáng vẫn sạch sẽ như lúc trước.
Diệp Tử Tử đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Ngươi cười cái gì?
- Dạ Côn, ta rốt cuộc biết A Ly các nàng tại sao lại chọn ngươi, ngươi thật khiến ta phải lau mắt mà nhìn.
Diệp Tử Tử biết một quyền vừa rồi của mình mạnh đến thế nào, thế nhưng tên Dạ Côn này không chỉ đứng vững, mà lông tóc còn không tổn hại một chút nào.
Đây là ngạnh kháng trên lực lượng, Diệp Tử Tử phảng phất giống như phát hiện ra đại lục mới, về mặt sức mạnh cho tới bây giờ nàng chưa từng thua ai, cho dù là lão tôn thượng cũng như vậy.
Mà tên đầu trọc này...
Diệp Tử Tử xem như hiểu rõ, nam nhân như vậy quả thật rất mê người, A Ly cùng Lưu Nhi bị mê hoặc cũng là chuyện đương nhiên.
Bất quá... giết nam nhân như vậy. Hẳn càng có cảm giác thành công hơn.
Bởi vì Diệp Tử Tử ta cũng không chỉ biết dùng nắm đấm.
Dạ Côn biểu thị, các nàng căn bản không biết mình thực lực như thế, tình yêu giữa chúng ta rất thuần khiết, ngươi nói như thế, giống như là bị thực lực Côn ca chinh phục, rõ ràng là bị đầu trọc của Côn ca chinh phục có được hay không.
- Làm nóng người xong, Dạ Côn, tiếp theo ta sẽ nghiêm túc.
Diệp Tử Tử mang theo nụ cười điên cuồng nói ra, nguyên bản khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trở nên vô cùng dữ tợn, đôi mắt đã biến thành huyết hồng.
Chỉ thấy trên tay phải Diệp Tử Tử ngưng kết ra một thanh trường thương đỏ tươi.
Trường thương tương đối đặc thù, đầu thương cùng thân thương là một dạng, đầu thương huyết hồng, tản mát ra một tầng sương máu nhàn nhạt, mà thân thương lại giống như huyết hà lưu động, thậm chí có thể nghe thấy tiếng oan hồn kêu khóc, khiến cho người ta không rét mà run.
Diệp Tử Tử cúi đầu nhìn thoáng qua trường thương trong tay:
- Món vũ khí này, đã rất lâu không có lấy ra, lần trước lúc cần ra, chính là lúc đánh nhau với lão tôn thượng, hắc hắc hắc...
Chỉ thấy Diệp Tử Tử vừa nói, trên thân thể mềm mại dần dần hiện ra một bộ áo giáp bạch tinh, bao trùm toàn bộ thân thể Diệp Tử Tử, ngoại trừ khe hở cho tóc, trên khải giáp in đủ loại phù văn ấn ký, mỗi một loại phù văn đại biểu cho một loại phòng ngự, khiến người nhìn líu lưỡi không thôi.
Dạ Côn nhìn Diệp Tử Tử mặc trang bị, cũng là hơi sững sờ.
Ngươi thế này là sao chứ, đánh không lại liền mặc trang bị?
- Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, Huyết Đăng Cô Chiếu trong tay của ta rất đặc biệt, trong chiến đấu có thể hút tinh huyết của đối phương, dù cho không có đụng trúng ngươi, nhưng máu tươi của ngươi sẽ chuyển đổi thành lực lượng của ta.
Kỳ thật Diệp Tử Tử còn chưa nói hết, sương máu bên trên Huyết Đăng Cô Chiếu có thể thay thế sợi tóc, bất tri bất giác hút đi sinh mệnh của địch nhân.
Nhưng mà đây vẫn chỉ là Huyết Đăng Cô Chiếu giai đoạn thứ nhất.
Con về áo giáp bạch tinh trên người, đó là Nguyệt Quyển Huyền Khải, phòng ngự có thể xưng hoàn mỹ, mà sơ hở lớn nhất chính là sau ót, khe hở để tóc chui ra.
Những trang bị này cuối cùng còn được lão tôn thượng gia công thêm, càng thêm hoàn mỹ vô khuyết, đây mới là trọng điểm.
Dạ Côn nhìn Diệp Tử Tử sau khi biến thân, cảm giác có chút không xong.
- Thế nào, ngươi không đổi trang bị sao?
Diệp Tử Tử tò mò hỏi, nếu như cứ thắng như vậy, vậy liền quá không thú vị.
Năm đó cùng lão tôn thượng chiến một trận, lão tôn thượng có tình nghi gian lận rất nặng, hơn nữa Bất Tử tộc thiên sinh đã khắc chế Huyết Đăng Cô Chiếu của mình, nhưng đối với phàm nhân Dạ Côn mà nói, không tồn tại chuyện này.
Dạ Côn còn có thể làm sao, nếu như bây giờ còn điệu thấp, vậy sẽ chết thật.
Cho nên Dạ Côn không nghĩ nhiều ít, trầm giọng quát:
- Biến thân đi đi!!!
Câu nói này của Dạ Côn khiến Diệp Tử Tử sững sờ, tên Dạ Côn này có ý gì? Muốn đi đâu?
Côn ca cũng không phải dễ trêu.
Chỉ thấy một vệt kim quang tán qua, trên thân Dạ Côn xuất hiện áo giáp màu bạc, áo choàng màu đỏ, uy phong lẫm liệt.
Nhất là áo choàng màu đỏ kia, chậm rãi đung đưa, soái phát nổ.
Diệp Tử Tử thấy Dạ Côn mặc lên trang bị, sắc mặt hơi đổi một chút, có thể cảm nhận được trên trang bị có mùi của Long, rất gần với tên Liệt Cốt kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận