Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 618: Không Giống Những Gì Đã Nghĩ

- Mộ Nhi, mẫu thân nàng biết chuyện này không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Mẫu thân dĩ nhiên biết, nhưng lại không nói gì, ta cũng không biết mẫu thân nghĩ như thế nào.
Nhan Mộ Nhi ôn nhu nói.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Ta đi xem một chút.
- Vậy chúng ta cùng đi với ngươi.
Diệp Ly nói ra.
- Không cần, các nàng ở trong nhà là được rồi, một mình ta đi tương đối dễ dàng.
Đối với Dạ Côn, đám thê tử tự nhiên là nghe theo.
Ra khỏi nhà, Dạ Côn trực tiếp chạy tới rìa Mê Vụ Sâm Lâm, từ xa đã nhìn thấy rất nhiều người tụ tập.
Phục sức gần như thống nhất, hẳn là cùng một cái tông môn, đều muốn đến Mê Vụ Sâm Lâm kiếm một chén canh.
Nhân số cũng không ít, từ xa nhìn lại, tối thiểu đến có trên vạn người đi.
Chỉ sợ đã tụ tập hơn nửa cái thế lực tông môn Thái Kinh, đương nhiên, đám người tông môn tới đây đều có thực lực cao, đệ tử khẳng định sẽ không tham dự.
Nếu như đệ tử đều tham dự.
Chỉ sợ nhân số sẽ đến hơn trăm vạn.
Nhưng bất kể nói thế nào, hôm nay nhất định máu chảy thành sông.
Dạ Côn mang một cái đầu trọc, đi vào trong đám người.
Một vài lão giả lập tức liền phát hiện Dạ Côn, nhìn cái đầu trọc của Dạ Côn, như có điều suy nghĩ.
Chẳng lẽ đây chính là Côn ca trong truyền thuyết...
Thái Kinh hoàng thất Dạ Côn?!
Nhét danh họa vào trong miệng sát thủ chi chủ, một quyền đánh tan đạo lực của sát thủ chi chủ... Côn ca?
Không thể không nói, tình báo của đám tông môn này rất nhạy bén, sự tình phát sinh ở Thái Kinh, bọn họ đều nhận được tình báo.
Đối với thực lực của Dạ Côn, tất cả mọi người đều có ước lượng lấy, không dám làm loạn.
Đều nhường ra cho Côn ca một con đường.
Dạ Côn một đường trầm mặt, cho người ta một loại cảm giác rất không vui.
Bất kể như thế nào, bầu không khí ngưng trọng vẫn phải có, không thể để đám lão đầu này thấy mình trẻ tuổi, dễ nói chuyện.
Côn ca không có dễ nói chuyện như vậy.
- Ai là người dẫn đầu.
Dạ Côn cũng không tìm được Yến Cao Ca, dứt khoát liền hô xung quanh.
Chỉ thấy bên cạnh có một vị lão giả đi ra, mang theo nụ cười khiêm tốn, chắp tay nói:
- Các hạ chính là Dạ Côn danh chấn Thái Kinh, Côn ca đúng không.
Dạ Côn nghe xong sững sờ.
Danh chấn Thái Kinh?
Ngươi dùng từ thật đúng là sắc bén.
Bởi vì cái gọi là đưa tay không đánh người mặt cười, Dạ Côn hơi hơi chắp tay:
- Các hạ là?
- Ha ha, lão hủ chính là bảo chủ Thập Tam Thái Bảo, Bi Thiên Tây.
- Cửu ngưỡng đại danh.
Dạ Côn giả vờ giả vịt nói ra, còn cửu ngưỡng đại danh, nghe đều chưa từng nghe qua.
- Không dám nhận, không dám nhận, luận danh vọng, lão hủ không bằng một nữa của Côn ca.
- Bảo chủ quá khiêm tốn, ngươi nói như thế, Côn ca ta thực sự không dám nhận.
- Không nói quá, không nói quá, làm sao không dám nhận, chỉ bằng khí độ này của Côn ca, đã là người thật việc thật rồi.
Người bên cạnh có chút không chịu nổi, cũng không biết lão đầu này từ nơi nào nhảy ra, cái gì Thập Tam Thái Bảo, nghe đều chưa nghe nói qua, thế mà lại cùng Dạ Côn thổi phồng lẫn nhau.
Thậm chí còn ngươi một câu ta một câu, khiến mọi người tê cả da đầu.
Dạ Côn cũng cảm giác lão đầu này có chút xảo quyệt, bảo chủ đều là người như vậy sao?
- Vậy Yến Cao Ca ở đâu?
Dạ Côn hỏi.
- Nguyên lai Côn ca là tìm đến Yến tông chủ, vừa vặn lão hủ cũng muốn đi tìm y.
- Ồ? Bảo chủ tìm Yến tông chủ không biết có chuyện gì?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Chỉ thấy Bi Thiên Tây nghiến răng nghiến lợi nói ra:
- Lão hủ chủ trương chờ Côn ca trở về, nghe ý kiến của Côn ca một chút, thế nhưng Yến tông chủ căn bản không nghe, thậm chí còn kéo đoàn người đến Mê Vụ Sâm Lâm gây chuyện, hành vi của y thật khiến người giận sôi, ài, thực lực lão hủ có hạn, bằng không đã dùng kiếm trong tay giúp Côn ca bề bộn rồi.
Mọi người:......
Nếu như nhớ không sai, liền ngươi kêu hung nhất đi.
Hiện tại Dạ Côn tới, thế mà lập tức trở mặt, quá không biết xấu hổ!!!
Dạ Côn nhìn vị bảo chủ Thập Tam Thái Bảo này, lòng sinh cảm thán a.
- Bảo chủ tận lực, trước tiên dẫn ta đi nhìn một chút đã.
- Côn ca, ta cảm thấy rất đau lòng vì thực lực thấp kém của ta, nếu có kiếp sau, ta tình nguyện trường cư trong nhà, nỗ lực tu luyện, lúc đó mới có thể giúp đỡ Côn ca một tay.
- Bảo chủ tâm ý đã lĩnh, dẫn ta đi gặp y đi.
Dạ Côn ngữ khí đều có chút biến.
- Côn ca có chỗ không biết... kỳ thật lão hủ vô cùng...
- Dẫn ta đi gặp Yến Cao Ca!
Sắc mặt Dạ Côn đều trở nên dữ tợn, lão đầu này làm sao muốn ăn đòn như thế.
Bi Thiên Tây sững sờ, lập tức bày ra một cái tư thế xin mời:
- Côn ca, mời đi bên này.
- Được.
Theo Bi Thiên Tây dẫn đường, Dạ Côn đã nhanh chóng nhìn thấy người dẫn đầu, Yến Cao Ca.
Yến Cao Ca thân thể khá cao, người lại gầy gò, thoạt nhìn tựa như cái chổi trong tay Phi Tuyết vậy.
Bất quá Yến Cao Ca đầu tiên không phải chào hỏi với Dạ Côn, mà là tay bắt mặt mừng với Bi Thiên Tây.
Chỉ thấy Yến Cao Ca mang theo tâm tình vui sướng, đi đến trước mặt Bi Thiên Tây, hai tay đột nhiên nhấn hai vai Bi Thiên Tây một cái:
- Bảo chủ, may mà lần này có ngươi trợ giúp, bằng không đã không có quy mô như hiện tại, nếu không phải ngài chủ trương thừa dịp Dạ Côn không tại, hiện tại chúng ta vẫn còn chậm chạp không xong.
Bi Thiên Tây ngốc ngốc nhìn Yến Cao Ca, phảng phất giống như bị sự vô sỉ của đối phương làm cho khiếp sợ.
Dạ Côn đứng bên cạnh nghi hoặc nhìn hai người, phảng phất đang hỏi, các ngươi đến cùng đang làm cái quỷ gì?
Chẳng lẽ các ngươi không nên cao cao tại thượng, không để ta vào trong mắt, trắng trợn quyết từ, sau đó Côn ca liền có cơ hội trang bức.
Nhưng mà các ngươi như thế, bảo Côn ca trang bức như thế nào, căn bản vô phương trang bức.
Nếu là như vậy, các ngươi chính là không cho Côn ca mặt mũi!
Bi Thiên Tây hất hai tay Yến Cao Ca ra, triển lộ ra tư thái chính nghĩa, trầm giọng nói ra:
- Yến tông chủ, ở trước mặt Côn ca xin ngươi hãy tự trọng, đừng ngậm cứt phun người.
Dạ Côn:......
- Côn ca?
Yến Cao Ca nghi hoặc nhìn về phía Dạ Côn.
Dạ Côn ho nhẹ một tiếng, đang muốn nói chút gì đó.
- Nguyên lai ngài chính là Côn ca danh chấn Đông U! Trời ạ! Hôm nay Yến Cao Ca ta thế mà có thể gặp được đại nhân vật như vậy, thật là tam sinh hữu hạnh, không uổng công tiến vào nhân thế một chuyến, cho dù hiện tại thịt nát xương tan, ta cũng đã có thể nhắm mắt.
Nói xong, Yến Cao Ca thế mà còn chắp tay triều kiến, dáng vẻ muốn thể hiện ra sự chân thành của mình.
Hôm nay Dạ Côn xem như thấy được, cái gì gọi là không biết xấu hổ.
Hai người bọn họ đã tu luyện tuyệt chiêu không biết xấu hổ đến một cảnh giới vô cùng cao thâm.
Tốt xấu gì cũng là tông chủ và bảo chủ, có thể lưu lại một chút ấn tượng mỹ hảo hay không, chờ sau này nhắc lại chuyện hôm nay, cũng sẽ cảm thán sự anh dũng của hai người các ngươi, đó cũng là giai thoại nhất đẳng.
- Ngươi chính là Yến Cao Ca cầm đầu?
Dạ Côn từ tốn nói, đừng tưởng rằng các ngươi như thế, Côn ca liền sẽ mắc lừa, mặc dù Côn ca hơi trẻ tuổi, thế nhưng não động rất lớn, rất hữu dụng.
- Có thể được Côn ca đại danh đỉnh đỉnh nhớ ở trong lòng, đó cũng là vinh hạnh của Yến Cao Ca ta, quãng đời còn lại, ta sẽ khắc phần vinh quang này ở chỗ sâu nhất trong lòng, thời điểm khó khăn lấy ra ngẫm lại, tin chắc bất kỳ khó khăn gì đều cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận