Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 309: Vô Thượng Chí Tôn

Dạ Tần lắc đầu:
- Hình như không có đuổi theo, biện pháp của đại ca quả thật hữu dụng.
- Chuyện đó đương nhiên.
- Đại ca, hình như chúng ta quên mất một người?
- Quên ai?
Dạ Côn tò mò hỏi một tiếng.
Hai người lập tức liếc nhau.
- Liệt Cốt thúc!
Dạ Côn kinh hô một tiếng, làm sao lại quên mất Liệt Cốt thúc cơ chứ.
- Đại ca, trong kế hoạch của chúng ta hình như không tính tới Liệt Cốt thúc, làm sao bây giờ?
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, tựa hồ dự định tiến lên giải cứu Liệt Cốt thúc ra.
- Xem ra không còn biện pháp, chúng ta trở về trả tiền chuộc người đi.
- Đại ca, xem ra cũng chỉ có thể làm như thế.
Hai huynh đệ lập tức nhanh chân chạy, Liệt Cốt thúc, ngươi nhất định phải chịu đựng.
Nếu Liệt Cốt là biết, khẳng định sẽ ôm đùi thê tử kêu khóc, nương tử, ta sai rồi, tiểu tử kia thật đang bán người a.
Giờ Tý...
Dạ Côn cùng Dạ Tần rốt cục đứng ở trước phủ đệ.
- Đại ca, chúng ta hình như còn quên hai người.
- Ai nữa?
- Ách... Nguyên Chẩn cùng Phong Điền.
- Cũng đúng, hai tiểu tử này quá không có nghĩa khí! Ta hoài nghi là bọn họ mật báo.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
- Đệ đệ, chờ lúc nữa trở về phải thành thật khai báo vấn đề.
Dạ Côn cảm thấy phải đi ngược lại con đường cũ, dù gì các nàng đã biết, liền nói thẳng.
Dạ Tần nhẹ gật đầu:
- Đại ca, ta cảm thấy có thể.
- Đi thôi.
Hai huynh đệ vừa mới mở cửa, đã nhìn thấy Liệt Cốt đứng ở sau cửa.
Hai người nhất thời giật mình, làm sao Liệt Cốt thúc còn về trước chúng ta...
- Liệt Cốt thúc, người...
Liệt Cốt chậm rãi quay đầu, một mặt tử khí, xong... xong cả rồi... nếu vừa rồi không kích thích thê tử, dỗ thê tử một chút là được.
Hiện tại thê tử trở về mật báo, chờ đợi chúng ta chính là đồ đao.
Dạ Tần thấy Liệt Cốt thúc như thế, khẳng định ở hoa lâu bị ngược đãi.
- Liệt Cốt thúc, người không sao chứ.
Dạ Tần lo lắng hỏi.
Dạ Côn trầm giọng vừa quát:
- Hoa lâu kia cũng quá càn rỡ, thế mà khi dễ Liệt Cốt thúc.
- Đúng đấy, đại ca chúng ta đi báo thù cho Liệt Cốt thúc!
- Được!
Liệt Cốt nhìn thái độ của hai huynh đệ, trong lòng cũng có một tia an ủi.
- Không có việc gì, chúng ta chuẩn bị hậu sự đi.
- Hả?
- Hể?
Dạ Côn cùng Dạ Tần sững sờ, Liệt Cốt thúc làm sao vậy?
- Nói nhầm, chúng ta chuẩn bị ngủ đi.
Nói xong Liệt Cốt liền kéo lấy bước chân nặng nề đi vào trong nhà.
Hai huynh đệ liếc nhau.
- Đại ca, hình như Liệt Cốt thúc nhận phải đả kích nặng nề.
Dạ Tần lo lắng hỏi.
- Đúng vậy, rất không bình thường, Liệt Cốt thúc đến cùng làm sao vậy?
Trong lòng Dạ Côn lo lắng, dù sao cũng là thúc thúc của thê tử, không thể chịu ủy khuất ở chỗ của mình được.
Dạ Tần khẽ thở dài một tiếng:
- Đại ca, ngày mai lại hỏi đi, chúng ta vẫn nên trở về thu xếp vấn đề nội bộ trước.
- Được.
Đi tới cửa phòng, Dạ Côn trông thấy ngọn đèn dầu bên trong vẫn sáng, hít sâu một hơi đẩy cửa vào.
Chỉ thấy Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi không có ngủ, đang đợi mình trở về.
- Các nàng còn chưa ngủ?
Dạ Côn giả vờ giả vịt hỏi.
Nhan Mộ Nhi nhẹ giọng hỏi:
- Đi chơi ở đâu?
- Ta...
Dạ Côn chần chờ một chút, trộm nhìn thoáng qua biểu lộ của thê tử.
- Được rồi, không dối gạt các nàng, hôm nay chúng ta đi hoa lâu chơi, nhưng chỉ uống một chút rượu, tuyệt đối không có làm những chuyện khác, ta thề.
Dạ Côn thành thành thật thật nói.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đột nhiên tức giận.
- Phu quân! Ngươi gạt chúng ta!
Đây... là phản ứng gì, các nàng có ý gì?
- Thê tử, lần này ta phạm phải sai lầm, muốn thế nào, các nàng nói đi.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi liếc nhau.
Phu quân thế mà thừa nhận, còn tưởng rằng hắn trở về sẽ giảo biện, ngay cả lời thoại đều đã chuẩn bị kỹ, xem ra hiện tại không cần đến.
- Bản thân nghĩ lại một chút.
- Không sai, tự kiểm điểm lại.
Dạ Côn khiêm tốn tiếp nhận:
- Nương tử nói đúng lắm, ta sẽ kiểm điểm lại bản thân.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi tắm đi, cả người toàn mùi rượu, khó ngửi muốn chết.
Nhan Mộ Nhi dịu dàng nói ra.
Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra, lập tức chạy đi tắm rửa.
Mà tình huống Dạ Tần bên kia giống như vậy, bàn giao tình huống của mình, thê tử giả vờ nổi giận, sau đó liền cho cái bậc thang.
Chuyện này cứ như vậy đi qua.
Thật sự là hữu kinh vô hiểm.
Thế nhưng!
Sự tình hoa lâu là hữu kinh vô hiểm, thế nhưng chuyện nghiêm trọng hơn đã đang lặng lẽ phát sinh.
Nguyệt Hoa trực tiếp về Vô Hư Đế Quốc, lúc này đại điện trong hoàng cung Vô Hư Đế Quốc.
Một nam nhân đang ngồi ở trên vương tọa, vẻ mặt bình thản không có gì lạ, nhưng cho dù là vẻ mặt như thế, cũng mang đến cho người một loại cảm giác áp bách mãnh liệt.
Y chính là Vô Thượng Chí Tôn, phụ thân của Diệp Ly cùng Diệp Lưu, Diệp Hoa!
Người này tướng mạo anh tuấn, có thể xưng tuyệt thế mỹ nam, căn bản vô phương dùng từ ngữ để hình dung.
Nhưng đừng bị tướng mạo này của y mê hoặc, y là Vô Thượng Chí Tôn không sai, nhưng đồng thời, y cũng là người của Bất Tử tộc.
Chính là một cái khô lâu.
Bên dưới đại điện chính là Nguyệt Hoa vừa mới trở về, lúc này quỳ ở dưới đất, cúi sát đầu.
- Hơn nửa đêm, có chuyện gì? Có phải Liệt Cốt lại ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ hay không?
Diệp Hoa ngồi trên vương tọa từ tốn nói, tay phải chống đỡ cái trán, mắt nhìn Nguyệt Hoa đang quỳ ở phía dưới.
Nguyệt Hoa cung kính hô:
- Lão tôn thượng, phu quân hái hoa ngắt cỏ là việc nhỏ, nhưng thuộc hạ có một chuyện trọng yếu hơn muốn bẩm báo với lão tôn thượng.
- Biết ngay Liệt Cốt sẽ như vậy, Nguyệt Hoa, các ngươi cũng đưng quá nghiêm khắc, dù sao Liệt Cốt cũng là rồng, đè nén quá lâu cũng không dễ, lần này để y đi nhận chức vụ, bản tôn cũng có một tầng ý tứ như thế, Nguyệt Hoa ngươi đừng trách bản tôn.
- Thuộc hạ không dám trách lão tôn thượng, kỳ thật thuộc hạ cũng biết ý của lão tôn thượng, cho nên Liệt Cốt tại vị diện kia đi dạo hoa lâu, ta cũng không có ngăn cản.
- Vậy thì???
Diệp Hoa trầm giọng hỏi, nếu như không nói rõ lí do, như vậy vấn đề liền nghiêm trọng.
Nguyệt Hoa không dám càn rỡ, cung kính nói ra:
- Lão tôn thượng, việc này liên quan đến hai người nữ nhi của lão tôn thượng.
- A Ly và Lưu Nhi? Hai đứa nó cùng một chỗ hẳn không có vấn đề gì chứ?
Nói đến đây, Diệp Hoa cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói:
- Có phải A Ly lại náo lên rồi không? Đứa nhỏ này, vẫn giống hệt như lúc nhỏ, cứ cho nó nháo đi, những năm này để nó ngồi lên vị trí của ta, cũng rất vất vả.
- Lão tôn thượng, chuyện này chỉ sợ đã vượt khỏi phạm vi huyên náo.
Nguyệt Hoa trầm giọng nói ra, không dám ngẩng đầu.
- Có ý gì?
Nụ cười của Diệp Hoa dần dần tan biến, có thể nghe được, chuyện Nguyệt Hoa muốn nói rất nghiêm trọng.
Bằng không sẽ không đánh thức mình lúc nửa đêm như thế.
- A Ly cùng Lưu Nhi, tìm được người mình thích.
Diệp Hoa sững sờ, lập tức cười to một tiếng:
- Bản tôn còn tưởng rằng chuyện gì, đây là chuyện tốt, hai đứa bé này, rốt cục có nơi quy tụ, cũng khiến bản tôn yên tâm.
- Lão tôn thượng, nếu như là bình thường, thuộc hạ đương nhiên mừng thay cho các nàng, thế nhưng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận