Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1111: Lão Gia Trở Về

Dạ Côn nhìn tiểu hài, khuôn mặt này giống như dị tộc bị đóng băng kia, chỉ có một đôi mắt, miệng mũi đều không có... xem ra đến đúng nơi rồi.
Nhìn tiểu gia hỏa đáng thương, Dạ Côn chuẩn bị từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra một khối thịt Hổ Điêu.
Nhưng vào đúng lúc này, một nam nhân đột nhiên xuất hiện, một cước đá tiểu gia hỏa ngã lăn, hướng phía Dạ Côn cung kính nói ra:
- Đại nhân bớt giận, con ta không hiểu chuyện, xúc phạm đại nhân.
Dạ Côn nhíu mày, những người này lại có thể là dùng phần bụng nói chuyện. .. là bụng ngữ.
Mà nam nhân này chính là phụ thân của đứa bé kia.
Dạ Côn nhìn xung quanh, chợt phát hiện, người khoác vải bố vô cùng cẩn thận, mà người mặc tơ lụa lại tương đối sạch sẽ, xem ra là dùng thứ này đến nhân giai cấp.
Dạ Côn cuối cùng vẫn lấy một khối thịt Hổ Điêu ra, đặt ở trong chén tiểu hài tử, sau đó yên lặng rời đi.
Tiểu gia hỏa nhìn bóng lưng Dạ Côn rời đi, con mắt ngây thơ có chút ửng hồng, mà phụ thân nó lại nhẹ nhàng ôm lấy, biểu đạt áy náy của mình.
Tình huống như vậy thường xuyên phát sinh, bởi vì người cùng khổ không có ăn, thậm chí ngay cả nước cũng không có uống... Có đôi khi vì một ngụm nước, đều có thể đánh đến người chết ta sống.
Dạ Côn nhìn một màn trước mắt, trong lòng than nhẹ.
Người khác đều nói Côn Miểu là địa phương kém nhất ở trên Huyền Nguyệt đại lục, con người căn bản không thể sinh tồn.
Nhưng so với nơi này, Côn Miểu quả thật chính là thiên đường.
Tòa thành thị này rất lớn, trên đường đi Dạ Côn thấy nhiều nhất, chính là tranh đoạt thức ăn, hoặc là một ngụm nước, quá phổ biến.
Hơn nữa cho dù phát sinh đánh nhau, cũng không có ai quản, tựa hồ ở nơi này căn bản không có nha môn.
Nhưng Dạ Côn có thể cảm giác được, những người này chỉ dùng công phu quyền cước, không có sử dụng đạo lực, nhưng bên trong thân thể bọn họ đều ẩn chứa đạo lực kinh khủng.
Nếu như muốn phân rõ đẳng cấp, người trưởng thành trên cơ bản đều có tu vi Kiếm Đế.
Bọn họ không có ăn, thế mà còn có rảnh rỗi tu luyện?
Nếu như không rảnh tu luyện, như vậy chỉ có một lý do duy nhất, đó là bọn họ căn bản không cần tu luyện, bản thân đã có sẵn lực lượng này.
Nếu thật như vậy, có lẽ Dạ Côn hiểu tại sao Đế Quân lại phải làm như vậy.
Đối với người bình thường mà nói, dị tộc quả thật quá biến thái.
Không tu luyện mà đã mạnh như vậy, quá nghịch thiên...
Nhưng hình như...
Mình càng biến thái hơn.
Dạ Côn cũng không đi dạo, bắt đầu tìm kiếm khí tức Uyển Nhiên.
Chỉ cần Uyển Nhiên ở trong thành, Dạ Côn liền có thể tìm thấy khí tức của nàng, trước kia quá yếu, không thể làm được chuyện này, thế nhưng hiện tại lại khác.
Dò xét một hồi, Dạ Côn rất nhanh đã tìm được khí tức của Uyển Nhiên, quả nhiên ở chỗ này, quá tốt rồi.
Có thể tìm được khí tức, biểu thị hiện tại Uyển Nhiên không có việc gì, Dạ Côn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, Tiểu Ngân hung ác lên không chừng sẽ làm ra chuyện cực đoan gì.
Đi theo khí tức, Dạ Côn xuyên qua đường cái chen chúc.
Một lúc sau, Dạ Côn đứng ở trước một tòa biệt biện, có chút thất thần. ..
Biệt viện hoàn toàn khác với kiến trúc nơi này, quan trọng nhất chính là...
Nơi này giống Võ Thành Bảo như đúc! ! !
Tiểu Ngân đến cùng nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ là hoài niệm sinh hoạt ở Võ Thành Bảo? Cho nên mới chế tạo biệt viện như thế?
Nhưng vào lúc này, cửa lớn mở ra, Dạ Côn khó có thể tin nhìn Uyển Nhiên trước mắt.
Mà Uyển Nhiên cầm lấy rổ cũng ngốc ngốc nhìn Dạ Côn, mặc dù Dạ Côn xóa đi lỗ mũi và miệng, thế nhưng cặp mắt kia sẽ không thay đổi.
- Dạ Côn?
Uyển Nhiên thử thăm dò.
Dạ Côn nắm lấy cổ tay Uyển Nhiên, chạy vào trong hẻm nhỏ.
- Uyển Nhiên? Ngươi có sao không...
Dạ Côn tranh thủ thời gian hỏi thăm, quan sát tình huống thân thể Uyển Nhiên, tựa hồ không có bị ngược đãi.
- Ta không sao, ngươi...
Ở trong lòng Uyển Nhiên, Dạ Côn đã bị đánh chết.
Dạ Côn cười nói:
- Ta được cứu sống, biết người ở bên này, ta liền chạy đến, cũng may ngươi không sao...
- Dạ Côn, cám ơn ngươi.
- Đi thôi.
Dạ Côn cười nói, nhiệm vụ lần này quá thuận lợi.
Nhưng mà Uyển Nhiên thấp giọng nói ra:
- Ta... ta tạm thời còn không thể đi.
- Không thể đi? Vì sao?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ là Tiểu Ngân hạ dược Uyển Nhiên, khiến cho nàng mê luyến nơi này?
- Dạ Côn, Tiểu Ngân sắp chết.
Uyển Nhiên nhíu chặt mày, ánh mắt tựa hồ không đành lòng.
Dạ Côn nghe xong cũng giật mình:
- Tiểu Ngân sắp chết? Y mạnh như vậy sao lại chết?
- Nghe Tiểu Ngân nói, là bởi vì cưỡng ép vượt qua Tường Bằng, lần trước vượt qua, trí nhớ cùng thực lực đều bị thoái hóa... mà lần này, tình huống càng kém hơn.
Dạ Côn biết ngay vượt qua Tường Bằng không phải chuyện dễ dàng, huống chi còn mang theo một người.
Bất quá Dạ Côn cũng tò mò:
- Tại sao Tiểu Ngân lại mang ngươi đến đây?
- Tiểu Ngân là dị tộc.
Dạ Côn nghe xong không có quá nhiều kinh ngạc, kỳ thật vừa rồi hắn cũng có thể phỏng đoán một chút.
- Dạ Côn, kỳ thật bọn Tiểu Ngân rất thảm, ngươi có thể...
Dọc theo con đường này, Dạ Côn cũng thấy được dị tộc thảm, quả thật...
- Hiện tại tình huống Tiểu Ngân thế nào?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Càng ngày càng tệ, chống đỡ không được mấy ngày, hơn nữa trong khoảng thời gian này, y lại thoái hóa đến trạng thái Tiểu Ngân.
Dạ Côn vốn cho rằng, tới đây phải đánh nhau với Tiểu Ngân một trận, nào ngờ Tường Băng đã giải quyết xong Tiểu Ngân.
Than nhẹ một tiếng, Dạ Côn vẫn là quyết định đi xem Tiểu Ngân một chút, không nói chuyện khác, mình cùng Tiểu Ngân cũng có một
đoạn thời gian vui vẻ.
Đi theo Uyển Nhiên vào biệt viện, bên trong đều được xây y hệt Võ Thành Bảo, cho dù là đá cuội ở trên mặt đất cũng không khác gì.
Giống như về chốn cũ.
Không cần Uyển Nhiên dẫn đường, lúc này Dạ Côn liền đi đến gian phòng Tiểu Ngân, khi đó tại Võ Thành Bảo, cũng không ít lần đến gọi Tiểu Ngân rời giường.
Vừa vừa đi đến cửa phòng, trong phòng liền vang lên âm thanh cảnh giác của Tiểu Ngân:
- Là ai?
- Tiểu Ngân, ta. ..
Uyển Nhiên lên tiếng hộ.
- Là con tin à...
Theo Uyển Nhiên đẩy cửa vào, Dạ Côn cũng theo ở phía sau. .. Tiểu Ngân lập tức nghi hoặc hỏi:
- Con tin, kia là ai?
Dạ Côn nhìn Tiểu Ngân trên giường, lúc này Tiểu Ngân không có mập như trước, rất là gầy gò... đôi mắt đóng chặt lại, nhìn kỹ, tựa hồ là bị đông lại.
- Là ta.
Dạ Côn trầm giọng nói ra, lúc này Tiểu Ngân không còn lệ khí, giống như lúc thường.
Tiểu Ngân nghe thấy âm thanh của Dạ Côn, toàn thân chấn động, quay đầu nhìn tới nơi phát ra âm thanh, biểu lộ trên mặt run nhè nhẹ.
Bịch một tiếng, Tiểu Ngân từ trên giường ngã xuống, lộn nhào vọt tới bên chân Dạ Côn, ôm chặt lấy đùi Dạ Côn: "Lão gia... lão gia ngươi cuối cùng trở về... Tiểu Ngân rất nhớ ngươi. .."
Tiếng khóc thê lương quanh quẩn trong phòng, Uyển Nhiên lặng yên rơi lệ, quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn.
Dạ Côn giờ khắc này tựa hồ bị xúc động, nhẹ nói ra:
- Lão gia đã về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận